Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 790: Ngươi vượt ranh giới rồi




Tôn Ngộ Không cong lưng đứng trước Nam Thiên Môn, há miệng thở hổn hển, ánh mắt mờ mịt không hiểu gì. Lại là Câu Trần Đại Đế, không ngờ người này lại có nhiều cường giả như vậy, còn có tên hầu tử Vô Chi Kỳ này.

Vô Chi Kỳ cười hì hì, vừa sải bước đi về phía Tôn Ngộ Không vừa nói: "Tôn Ngộ Không, ngươi trốn không thoát đâu, theo ta trở về!"

Ầm! Ở phía Tây xuất hiện kim vân vạn trượng, Như Lai Phật Tổ ngồi ngay ngắn trên kim vân, hai thị giả A Nan và Già Diệp đứng phía sau.

Vô Chi Kỳ dừng bước, bỗng ngẩng phắt đầu nhìn phía Tây, ánh mắt đượm vẻ nặng nề. Đa Bảo Như Lai!

Tôn Ngộ Không cũng nhìn về phía Tây. Kim quang lấp lánh thế này thì đốt tiền lắm nhỉ, là ai vậy? Ánh mắt hắn không giấu được vẻ cạn lời, sao tam giới lại có nhiều cường giả như vậy? Vì sao ở bên ngoài lão Tôn chưa từng nghe nói?

Vô Chi Kỳ hét to: "Như Lai Phật Tổ, ngươi không ở phương Tây hưởng phúc mà đến Thiên Đình phương Đông ta làm gì?"

Giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ vang lên: "Khi ta ngồi trên đài sen đã nghe thấy có kẻ thôn dã ngông cuồng nhiều lần chống đối Thiên Cung, không biết là sinh ra ở đâu, đắc đạo năm nào, tại sao lại hoành hành hung bạo như vậy? Vì thế ta cố ý đến đây giúp đỡ bệ hạ hàng phục yêu hầu."

Tôn Ngộ Không hừ mũi, chống Kim Cô Bổng, kiêu ngạo nói: "Tên mập đầu toàn bướu ở đâu ra mà dám buông lời ngông cuồng đòi hàng phục lão Tôn ta!

Nào nào, để lão Tôn ta gõ thêm mấy cái bướu cho ngươi!"

A Nan lập tức giận dữ quát: "Hầu tử vô lễ, thứ trên đầu Phật Tổ là nhục kế, là một trong ba mươi hai tướng của Phật Giáo ta, là tướng thù thắng hình thành nhờ việc chỉ dạy con người, làm mười thiện pháp, cũng là biểu tượng tôn quý nhất. Trong tam giới chỉ có Phật Tổ có pháp tướng này, chư Phật Bồ Đề đều tu hành nhưng không có. Vì vậy, Phật Tổ là chúng sinh chi vương trời sinh."

Như Lai Phật Tổ mỉm cười gật đầu, đây là ưu điểm của tay sai, có một số việc không cần mình ra tay đã có người nói giúp, thảo nào trước đây Bạch Cẩm lại được sư phụ yêu thích. Sư phụ, ta hiểu rồi!

Tôn Ngộ Không khinh thường: "Chúng sinh chi vương cái rắm! Người có thể xưng là chúng sinh chi vương trong tam giới, lão Tôn ta chỉ phục Câu Trần Đại Đế thôi.

Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ gì đó, lão Tôn ta không để vào mắt."

Như Lai Phật Tổ cạn lời, ngươi đỉnh như thế, sư phụ ngươi có biết không?

Vốn dĩ Như Lai Phật Tổ còn định nhân cơ hội mượn uy danh của Tôn Ngộ Không để làm nền cho sự vĩ đại của Phật môn, chủ yếu là làm nổi bật lên bản lĩnh thần thông quảng đại của mình.

Nhưng bây giờ, ngay cả Vô Chi Kỳ cũng đã ra tay chứng tỏ Bạch Cẩm quyết tâm muốn can thiệp vào chuyện Tây Du.

Nếu là người khác muốn can thiệp vào Tây Du, cho dù là Hạo Thiên Thượng Đế thì Như Lai cũng không sợ. Nhưng Bạch Cẩm ra tay thì trong lòng Như Lai Phật Tổ hơi bất an, bởi vì xưa nay hắn không nhìn thấu vị sư đệ này. Kể cả Thánh Nhân hành động cũng có dấu vết mà lần theo, nhưng Bạch Cẩm hành động không để lại một dấu vết nào.

Để tránh cho đêm dài lắm mộng, Như Lai Phật Tổ vươn tay bắt Tôn Ngộ Không, phật thủ vàng lấp lánh bao phủ Nam Thiên Môn.

"Gru!" Vô Chi Kỳ hú lên một tiếng, hiện ra pháp tướng chân thân. Thân cao hai vạn trượng, bắp thịt cuồn cuộn, hắc mao toàn thân như kim thép, răng dài như kích. Hắn trợn trừng đôi mắt huyết sắc, ngửa mặt lên trời gào to, trông như một vị ma thần vô địch.

Vô Chi Kỳ đạp chân, ầm... hư không chấn động dữ dội. Ngọn lửa huyết sắc cháy hừng hực một khối vẫn thạch phóng lên trời, Kim Cô Bổng trong tay tựa trụ trời đâm về phía phật thủ khổng lồ. Hắn gầm lên: "Đây là Thiên Đình phương Đông ta. Như Lai, ngươi vượt ranh giới rồi!"

Một tiếng 'rầm' vang lên, gậy thép như trụ trời đâm vào phật thủ vàng lấp lánh. Một làn sóng dư ba mênh mông cuốn phăng tất cả, chứa đựng lực lượng cuồng bạo.

Cung điện trong Thiên Đình ầm ầm đổ sụp nhiều không kể xiết, rõ ràng là trước đây lúc kiến tạo đã bớt xén vật liệu làm công trình kém chất lượng. Vô số tiểu thần nghiêng ngả trong dư ba, la lối lăn lộn khắp mặt đất, chật vật vô cùng.

Phật thủ khổng lồ che khuất bầu trời. Dưới phật thủ, cự viên cao vạn trượng trông không còn to lớn nữa, bộ lông xõa tung, cố gắng chống đỡ phật thủ khổng lồ để nó không giáng xuống.

Tôn Ngộ Không ở bên dưới nhìn mà há hốc miệng, ánh mắt lộ rõ vẻ chấn động. Lợi hại thật đấy!

"Grao!" Cự viên cao vạn trượng gào lớn, vô số hắc thủy ào ạt trào ra, giống như từng ngọn núi cao vút trồi lên trên. Ầm! Ầm! Ầm! Vô số hắc thủy xô vào phật thủ, hình thành vô số ngọn núi hắc thủy chống đỡ phật thủ, ngăn cản phật thủ ấn xuống.

"Nam Mô A Di Đà Phật!"

Trên phật thủ hiện ra vô số chữ 'vạn', tỏa ra kim quang tràn vào trong hắc thủy, nhiều không đếm xuể.

Trước Nam Thiên Môn, Tôn Ngộ Không trợn to mắt nhìn không trung. Phật thủ che khuất bầu trời, cự viên hung hãn gầm rú, tỏa ra một đạo dư bá khiến mình kinh hồn bạt vía. Đây là bản lĩnh thật sự của cao thủ đứng đầu tam giới sao? Đi thôi! Nơi này không thích hợp ở lâu, chuồn lẹ thôi!

Tôn Ngộ Không lộn nhào nhảy ra, cưỡi Cân Đẩu Vân bay xuống Hạ Giới.

Giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ vang vọng trong thiên địa: "Yêu hầu chạy đi đâu?"

Bàn tay còn lại tóm lấy Tôn Ngộ Không, trong tay hội tụ ngũ hành hình thành hư ảnh một ngọn núi.

Tôn Ngộ Không ngoảnh đầu nhìn, tức khắc sợ kinh hồn bạt vía. Dường như bàn tay ấy thâu tóm tứ cực thiên địa, bát phương vũ trụ, cho dù mình trốn kiểu gì cũng không thoát nổi.

Đột nhiên, một đạo Ngũ Sắc Thần Quang lướt qua. Ầm! Phật thủ khổng lồ vỡ tan tành, hóa thành thải quang rực rỡ tan biến. Mấy thân ảnh hiện ra trong thiên địa.