Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 788: Xem như là trưởng bối




Bạch Cẩm đi vào trong đại điện, chắp tay thi lễ hô: "Bái kiến sư bá!"

Đột nhiên tiếng nói trong lò bát quái im bặt, Tôn Ngộ Không đứng trên nền đất đỏ lửa ngẩng đầu nhìn lên trên, lòng thầm vui mừng. Câu Trần Đại Đế đến rồi, Đại Đế đến cứu mình sao? Quả nhiên lão Tôn ta vẫn chưa cùng đường tuyệt mệnh!"

Thái Thượng Lão Quân mỉm cười hòa nhã: "Bạch Cẩm, nhóm lửa đi!"

"Vâng!" Bạch Cẩm ngồi xếp bằng bên cạnh Bát Quái Luyện Đan Lô, một đốm lửa hiện ra trên ngón tay, bay vào trong Bát Quái Luyện Đan Lô.

Phụt! Trong lò luyện đan lập tức bùng lên Tam Muội Chân Hỏa cuồn cuộn, thế lửa mạnh mẽ.

"Á!" Tôn Ngộ Không hét lên thảm thiết, chạy trốn trong hoảng sợ. Đây là lửa gì? Ngay cả thể xác bất hủ bất diệt của mình cũng không chống đỡ được, thật đáng sợ!

Lò bát quái được luyện chế theo phương vị bát quái là Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Li, Khôn, Đoái. Dưới sự bức bách của Tam Muội Chân Hỏa, Tôn Ngộ Không bị lửa đốt khắp người, né tránh khắp nơi, liên tục kêu la thảm thiết, tình cờ đi đến 'cung Tốn'.

Tốn là gió, có gió thì không có lửa, nhưng gió hun khói đến.

Tôn Ngộ Không chìm trong khói dày cuồn cuộn, bịt hai mắt lại, khói xông lửa đốt, liên tục lăn lộn kêu gào, trong lòng bùng lên lửa giận. Câu Trần Đại Đế ngươi được lắm, trước kia dùng kinh thư trấn áp lão Tôn ta, bây giờ lại muốn phóng hỏa thiêu chết lão Tôn. Nếu hôm nay lão Tôn ta không chết, ta nhất định sẽ liều chết với ngươi đến cùng.

Bỗng nhiên, một giọng nói lọt vào tai Tôn Ngộ Không: "Bạch Cẩm, ta biết ngươi muốn cứu Tôn Ngộ Không."

Tôn Ngộ Không bỗng chấn động cả người, tên Câu Trần kia còn muốn cứu mình ư? Chẳng phải hắn đang phóng hỏa thiêu lão Tôn mình sao?

Bên ngoài, Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trong đại điện, nét mặt hơi thay đổi, ngạc nhiên nhìn Thái Thượng Lão Quân trên chủ vị. Sư bá có ý gì?

Nhung trong tầm mắt hắn, Thái Thượng Lão Quân vẫn thản nhiên ngồi trên Thái Cực thần vị, trên gương mặt treo nụ cười hòa ái không khác gì ngày thường.

Bạch Cẩm không nghĩ ra vị sư bá sâu không lường được này muốn làm gì, chỉ có thể thuận theo trả lời: "Không có chuyện gì có thể qua mắt sư bá!"

Thái Thượng Lão Quân gật đầu tỏ ý khen ngợi Bạch Cẩm, sau đó buông lời cảm khái: "Xưa kia thiên khung sập, tứ cực đổ, có đại năng giả viễn cổ hiệu là Nữ Oa nương nương thương chúng sinh bi ai đau khổ, bèn luyện đá vá trời, dùng tạo hóa vô thượng bổ khuyết thiên khung."

Bạch Cẩm thầm cạn lời, sư bá đang nói đến lai lịch của Tôn Ngộ Không, nhưng đại năng viễn cổ Nữ Oa nương nương nghe xa lạ quá thì phải? Rõ ràng là sư muội của người, bây giờ người lại nói như thể không quen biết. Tự dưng sư bá nói những lời này làm gì? Lẽ nào muốn cho hắn biết thân thế của Tôn Ngộ Không?

Trong lò bát quái, Tôn Ngộ Không không kêu gào nữa mà nằm trong cung Tốn, nhắm mắt chảy lệ, cố chịu đựng khói xông lửa đốt và cái nóng cháy bỏng bên trong, lắng nghe bí văn bên ngoài.

Nữ Oa luyện mười khối đá, nhưng chỉ dùng chín khối vá trời, còn một khối lưu lạc nhân gian. Vì nhận được tạo hóa của Nữ Oa nên khối đá này cũng thai nghén sinh cơ.

Nghe nói là sau đó ngươi tìm được tảng đá này, đặt nó lên long mạch trên Hoa Quả Sơn ở Đông Hải, cho nó tạo hóa lớn. Có chuyện này không?"

Bây giờ Bạch Cẩm càng không hiểu ý định của Thái Thượng, sự ra đời của Tôn Ngộ Không có liên quan gì đến ta? Tại sao lại móc nối với ta? Đúng là lão nhân thành tinh, người nói dối thì ta cũng tin.

Trong lò luyện đan, toàn thân Tôn Ngộ Không chợt run rẩy, bỗng mở choàng mắt, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt giàn giụa, cõi lòng kinh sợ. Lẽ nào mình chính là khối đá vá trời còn lại kia?

Hắn cực kỳ kích động, lập tức liên tưởng tới biệt uyển của Câu Trần Đại Đế ở Thủy Liêm Động trên Hoa Quả Sơn.

Bạch Cẩm ở bên ngoài cảm khái: "Thiết mộc trổ hoa, tảng đá sinh linh, đây là chuyện cực khó. Nếu hắn có được tạo hóa thì ta sẽ bảo vệ hắn một chặng đường."

"Nghe nói quan hệ giữa ngươi và Nữ Oa rất tốt, thậm chí còn nhận được Tạo Hóa Truyền Thừa của nàng, không biết là thật hay giả?"

Người thừa biết chuyện này không phải sao? Chẳng những ta có Tạo Hóa Truyền Thừa mà còn có Âm Dương Truyện Thừa nữa! Bạch Cẩm nghiêm mặt nói: "Nhờ có Nữ Oa nương nương ưu ái."

Thái Thượng cười ha hả nói: "Ngươi truyền thừa Tạo Hóa lực của Nữ Oa, Tôn Ngộ Không lại sinh ra nhờ tạo hóa, như vậy tính ra ngươi cũng xem như là trưởng bối của hắn. Hèn chi khi Tôn Ngộ Không đến Thiên Đình, ngươi rất quan tâm hắn. Nhưng lần này hắn đã gây ra họa lớn, ngươi không cứu nổi hắn đâu."

Bạch Cẩm cảm khái: "Từ nhỏ Ngộ Không đã không có ai dạy dỗ, lang thang nơi sơn dã nên mới hình thành tính cách coi trời bằng vung, kiêu ngạo ngông nghênh.

Vốn dĩ ta định dạy bảo hắn, dẫn dắt hắn bước lên con đường đúng đắn. Nhưng nào ngờ hắn lại phản nghịch như vậy, bỏ ngoài tai những điều ta dạy, cho nên mới gây ra đại họa ngập trời.

Haiz!"

Bạch Cẩm thở dài thườn thượt.

Trong lò bát quái, Tôn Ngộ Không nằm trong khói mù dày đặc, hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.

"Á!" Đột nhiên hắn hét lên thảm thiết, lăn lộn trong lò luyện đan, phát tiết nỗi kích động trong lòng.