Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 769: Chúng ta ở phương Đông cũng rất tốt




Hai mắt Tôn Ngộ Không bừng lên lửa giận, quát to: "Dám xem thường lão tôn, không bằng để ta bắt ngươi rồi ngươi dẫn ta đi gặp Đại Đế đi!"

Tôn Ngộ Không xông thẳng lên, Kim Cô Bổng vươn cao chạm trời.

“Ầm!” Phương Thiên Họa Kích cùng Kim Cô Bổng va chạm trên không trung tạo thành một gợn sóng lực lượng khổng lồ trên bầu trời, gợn sóng lan ra vạn dặm, thiên binh thiên tướng chung quanh đều bị hất bay, kêu lên thảm thiết.

Ngao Bính, Tôn Ngộ Không đồng thời bay lên trời, Phương Thiên Họa Kích và Kim Cô Bổng không ngừng giao nhau, dư âm của chiến đấu không ngừng xen kẽ trên không trung.

“Keng!” Kim Cô Bổng cùng Phương Thiên Họa Kích đồng thời bay ra, tự động đánh nhau trên không trung.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

...

Tôn Ngộ Không và Ngao Bính bắt đầu đổi sang giao đấu bằng quyền cước, ngươi tới ta lui, vô cùng kịch liệt.

Bộp! Bộp! Hai người đồng thời nắm chặt nắm đấm của đối phương.

Tôn Ngộ Không khá là bất ngờ: "Đông Hải Long Vương còn có đứa con như ngươi?”

Ngao Bính nói: "Ngươi cũng không tệ!"

Hai người đồng thời đá chân vào đối phương! Hai chân giao nhau, hai người bay ngược về sau, Phương Thiên Họa Kích cùng Kim Cô Bổng từ trên cao rơi xuống, lần lượt trở lại tay của Ngao Bính và Tôn Ngộ Không.

Không hề có ý định dừng lại, hai người tiếp tục lao về hướng đối phương, cả hai đều bị đối phương kích thích chiến ý trên cơ thể.

Hào quang trên người Tôn Ngộ Không lóe lên rồi hóa thành một con hổ nhảy lên vồ Ngao Bính, hàm răng sắc bén của nó lóe sáng, hết sức hung ác.

Ngao Bính thần sắc vừa động, là Địa Sát bảy mươi hai phép biến hóa. Trong mấy chục kỷ nguyên này, Ngao Bính, Na Tra, Dương Giao và Dương Tiễn thường ở Chấp Pháp Thần Điện nên bốn người cũng thường xuyên trao đổi về chuyện chiến đấu, cho nên có thể nói là Ngao Bính vô cùng có kinh nghiệm với việc phải làm sao để ứng phó thuật Địa Sát biến hóa.

Mãnh hổ đã nhào tới trước mặt, Ngao Bính gập cong lưng, ngửa mặt lên trời để né đòn, cùng lúc đó, Phương Thiên Họa Kích cũng vạch lên người mãnh hổ! Thần quang bắn tung tóe, hai người tiếp tục đối chiến.

Ngao Bính chợt lóe lên một suy nghĩ, lúc này chính là lúc thích hợp nhất để biến thành một loài chim nào đó. Quả như hắn đoán, mãnh hổ chợt lóe sáng rồi biến thành một con chim vàng giơ móng vuốt định chộp lấy Ngao Bính.

Ngao Bính lập tức xoay người, Phương Thiên Họa Kích rung rung, nhanh chóng vẽ ra một tấm lưới lớn chụp lấy con chim kia.

Keng keng keng keng! Con chim kia đâm mạnh vào tấm lưới hắn vừa giăng ra, thần quang bắn tung tóe, nó đâm trái đâm phải hòng thoát ra.

Trong đầu Ngao Bính lại tiếp tục suy tính, tiếp theo hẳn là các loại sinh vật họ linh xà.

Quả nhiên, con chim vàng kia lại biến mất, một con rắn dài màu xám trong lập tức xuyên qua mắt lưới, há mồm muốn cắn Ngao Bính, bốn chiếc răng độc lóe sáng.

Ngao Bính nhanh chóng nghiêng sang một bên, đưa tay chộp vào vị trí bảy tấc của con rắn xám khiến nó run lên, phát ra tiếng kêu xì xì hoảng loạn.

"A!" Cuối cùng, một tiếng kêu đau đớn vang lên, con rắn màu xám lập tức khôi phục lại thành Tôn Ngộ Không, hắn bị Ngao Bính nắm trong tay, cơ thể nhũn ra như bùn.

Ngao Bính cười ha ha nói: "Tôn Ngộ Không, nếu ngươi không thi triển pháp thuật biến hóa thì ta cũng không thể bắt được ngươi dễ như vậy.”

Phương Thiên Họa Trong tay hắn bỗng biến mềm dẻo, biến hóa thành một sợi dây thép quấn quanh Tôn Ngộ Không giống như linh xà rồi đột nhiên siết chặt lấy hắn.

Đám yêu quái đứng dưới Hoa Quả Sơn kêu lên thất thanh: "Đại vương!"

“Đại vương!”

"Tề Thiên Đại Thánh?!”

Cảnh tượng hết sức loạn lạc.

Tôn Ngộ Không cũng mờ mịt, ta đã thua như thế nào? Ta... Đường đường là Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương, thế mà lại bị hài tử của Long ca bắt được? Ngày sau ta còn có mặt mũi gì đi gặp Long ca.

Trên đám mây, Lý Tĩnh thần sắc khẽ động, lập tức lớn tiếng kêu lên: "Ta phụng mệnh bệ hạ dẫn thiên binh thiên tướng thảo phạt yêu hầu, đa tạ hiền chất đến tương trợ, nếu hiền chất đã bắt yêu hầu, xin giao cho ta, để ta mang về Thiên Đình, giao cho bệ hạ xử trí.”

Ngao Bính ngẩng đầu, ôm quyền nói: "Phải xin lỗi thúc phụ rồi, ta phụng mệnh Câu Trần Đại Đế đến bắt Tôn Ngộ Không, giờ còn phải dẫn Tôn Ngộ Không trở về phục mệnh, xin cáo từ!" Nói xong liền xách theo Tôn Ngộ Không hóa thành một tia sáng phóng lên trời.

Lý Tĩnh đứng trên đám mây lập tức nghiêm mặt, sự tình phát triển vượt quá dự liệu của hắn.

Cự Linh Thần ôm cánh tay gãy ở bên cạnh nói: "Nguyên soái, chúng ta làm sao bây giờ?"

Lý Tĩnh nói: "Các ngươi quay về trước Thiên Đình, ta đi tìm hiểu tin tức đã.”

Cự Linh Thần cung kính đáp: "Vâng!" Lập tức suất lĩnh thiên binh thiên tướng quay về Thiên Đình.

Lý Tĩnh lập tức bay về phía tây, tiến vào hồng hoang đại lục, đáp xuống một vùng sườn núi phủ đầy sương mù.

Một thanh niên cầm trường côn bước ra, hắn vui sướng hét to: "Cha!"

Lý Tĩnh bình tĩnh nói: "Mộc Tra, ta đã làm theo lời ngươi nói, nhưng Ngao Bính đột nhiên nhúng tay vào, mọi chuyện sau đó lại không phát triển theo những gì ngươi đã suy đoán, Tôn Ngộ Không bị bắt đến Câu Trần Cung rồi.”

Mộc Tra cười nói: “Cảm ơn phụ thân, những thứ này đều nằm trong dự liệu của Bồ Tát.”

Lý Tĩnh thở dài nói: "Ngươi và Kim Tra ở Phật giáo còn ổn chứ!"

Mộc Tra mỉm cười nói: "Phụ thân yên tâm, Bồ Tát đối xử với ta rất tốt, sau này Phật giáo đại hưng, ta và đại huynh sẽ phụ thân, mẫu thân và tam đệ Phật giáo, đến lúc đó, cả nhà chúng ta được hưởng cực lạc.”

Lý Tĩnh khẽ lắc đầu nói: "Không cần, chúng ta ở phương Đông cũng rất tốt.”