Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 770: Đạo Đức kinh là cái gì




Bên kia, Ngao Bính dẫn Tôn Ngộ Không quay về Thiên Đình, trên đường mặc cho Tôn Ngộ Không tìm mọi cách biến hóa, đều không thể thoát khỏi dây thép do Phương Thiên Họa Kích hóa thành.

Ngao Bính dẫn Tôn Ngộ Không tiến vào Điểu Sào, đi trên con đường nhỏ tràn ngập hương hoa và tiếng chim hót, Tôn Ngộ Không thì đã buông tha giãy dụa, cúi đầu ủ rũ.

Ngao Bính dẫn Tôn Ngộ Không bước vào trong đại điện, vừa bước qua ngưỡng cửa, bối cảnh trước mắt đã thay đổi, giống như vừa chuyển hóa thời không.

Bên trong đại điện có chín cây cột khắc rồng khổng lồ, sàn nhà cứ cách một khoảng có một con yêu thú vô cùng hung lệ đang đứng, trên đỉnh điện là cả bầu trời sao, giống như đặt mình dưới Tinh Hà.

Một vị thần tối cao đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị, sau lưng hắn có một vòng thần luân chiếu rọi chư thiên, từ trong thần luân, thỉnh thoảng có đạo văn chợt lóe qua, diễn nghĩa rất nhiều chân lí đạo đạo.

Ngao Bính xách Tôn Ngộ Không tiến lên, đặt Tôn Ngộ Không trên mặt đất rồi nửa quỳ ôm quyền cung kính nói: "Khởi bẩm đế quân, Chấp Pháp Thiên Thần Ngao Bính đến phục mệnh, đã bắt Tôn Ngộ Không quy án, xin đế quân trừng trị.”

Tôn Ngộ Không bấy giờ đã bị khung cảnh mênh mông uy nghiêm của đại điện chấn nhiếp tâm thần, lập tức cảm thấy vô cùng quẫn bách.

Giọng nói vang dội của Bạch Cẩm vang lên: "Buông hắn ra!"

“Vâng!” Ngao Bính đứng dậy, hắn mở rộng bàn tay, dây thép trên người Tôn Ngộ Không nhanh chóng lui ra, quay về bàn tay Ngao Bính rồi nhanh chóng khôi phục lại thành Phương Thiên Họa Kích.

Tôn Ngộ Không vội vàng nhảy lên, nhìn Câu Trần Đại Đế uy nghiêm phía trên, e dè kêu lên một câu: "Đại Đế!"

Giọng nói vang vang của Bạch Cẩm tỏa khắp đại điện: "Ngao Bính, ngươi lui ra trước!"

“Vâng!” Ngao Bính hành lễ, cầm vũ khí xoay người đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất.

Giờ trong đại điện chỉ còn lại hai người Bạch Cẩm và Tôn Ngộ Không.

Bạch Cẩm cúi đầu nhìn Tôn Ngộ Không, uy nghiêm nói: "Ngộ Không, vì sao ngươi lại phản bội Thiên Đình?"

Tôn Ngộ Không lập tức phục hồi tinh thần lại, tức giận gào lên: "Đại Đế, lão già Ngọc Đế kia bắt nạt lão Tôn ta quá đáng, lão Tôn ta có bản lĩnh lớn vậy nhưng hắn lại bảo lão Tôn ta đi làm mã phu nuôi ngựa cho hắn.”

"Vì lí do đó mà ngươi phản bội lại Thiên Đình? Còn muốn làm Tề Thiên Đại Thánh?"

Tôn Ngộ Không gật gật đầu, ngạo nghễ nói: "Lão Tôn muốn Ngọc Đế nhìn thấy bản lĩnh của ta, tên thần tiên ẻo lả như Lý Tĩnh mà cũng có thể làm Thiên Vương, sao lão Tôn lại không được làm Tề Thiên Đại Thánh?”

Nếu không phải Đại Đế phái con rồng nhỏ tới mà chỉ có đám thân tiên vô dụng của Thiên Đình thì một mình lão Tôn ta cũng có thể đánh cho bọn họ không còn cái răng nào.”

Bạch Cẩm uy nghiêm nói: "Phản vẫn là phản, vì sao ngươi còn hủy Ngự Mã Giám? Ngươi có biết có bao nhiêu thiên mã đã chết vì ngươi không?"

Tôn Ngộ Không chột dạ: "Cũng tại lúc đó lão Tôn ta tức quá.” Chủ yếu là vì bị Câu Trần Đại Đế nhìn thấy cảnh mình trở thành người nuôi ngựa làm hắn cảm giác mất mặt.

Bạch Cẩm quát: "Dùng một câu vì quá tức giận là xong, tu hành thành kẻ bản lĩnh nhưng tâm trí thì ngu muội, ngươi như vậy cũng gọi là tu hành sao?"

Tôn Ngộ Không không nén nổi phải biện giải: "Lão Tôn ta có bảy mươi hai hai phép biến hóa Đại Sát, lại có thần thông là Cân Đẩu Vân. Có thể ẩn thân, độn thân, khởi pháp nhiếp pháp. Lên trời có đường, xuống đất có cửa; đi không dáng không ảnh, xuyên qua đá qua vàng cũng không có gì đáng ngại, xuống nước không thể chết đuối, dùng lửa không thể đốt cháy. Sao không tính là tu hành?"

"Tất cả đều là lời vớ vẩn!

Ngộ Không, ngươi xuất thân từ Hoa Quả Sơn, cũng coi như là có nhân quả với ta, lần này ngươi làm chuyện vô cớ, nhiễu loạn thiên quy, ta muốn trừng phạt, ngươi có phục không?"

Tôn Ngộ Không tái mặt, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ nói: "Lão Tôn ta thất thủ bị bắt, ngươi phạt làm cái gì thì phạt, lão Tôn ta nhận.”

"Ngươi đã không có đạo tâm thì ta ta phạt ngươi sao chép Đạo Đức kinh ngàn lần, hy vọng ngươi có thể giác ngộ.”

Tôn Ngộ Không gãi tai gãi má nói: "Đạo Đức kinh, cái gì?"

Bạch Cẩm giơ tay chỉ lên trời, một quyển kinh thư lấp lánh bay về hướng Tôn Ngộ Không rồi lơ lửng trước mặt hắn.

Tôn Ngộ Không cầm quyển Đạo Đức kinh trong tay, lật xem mấy trang rồi lẩm bẩm: "Cái gì đạo, cái kinh gì, đây là thứ gì?"

"Quay về chép đi! Ngày nào xong hãy mang đến cho ta.”

Chúng ta có thể quay lại à? Tôn Ngộ Không lập tức vui vẻ ra mặt, hắn cười hì hì: "Vậy lão Tôn ta đi nhé?"

Bạch Cẩm gật đầu.

Tôn Ngộ Không lập tức xoay người chạy ra ngoài, chạy đến trong hoa viên mới dừng lại thở dài một hơi, đối mặt với Câu Trần Đại Đế còn sợ hơn so với đối mặt với Ngọc Hoàng Đại Đế.

Trong hoa viên, tròng mắt Tôn Ngộ Không quay tròn tròn, đột nhiên bật ra một suy nghĩ liền trộm hái mấy trái cây rồi nhanh chóng chạy mất.

Bạch Cẩm từ trong đại điện đi ra, bất đắc dĩ cười khổ, quả nhiên khỉ thì vẫn là khỉ, đã là bản tính thì khó mà đổi! Nhưng tại sao ta lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ? Chuyện gì đang xảy ra không biết?