Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 768: Thiên Đình làm nhục ta




Cự Linh Thần vội vàng tung quyền ra đỡ! Ầm! Quyền cước giao nhau, uy lực khủng bố trực tiếp xé rách biển lửa.

Cự Linh Thần thuận thế cầm rìu bổ mạnh xuống! Bỗng có một tiếng hót vang lên, trên mặt rìu Tuyên Hoa bỗng hiện lên một đạo hư ảnh hình đầu phượng đánh đầu về phía Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không giơ gậy lên trời, một con rồng vàng hiện ra quấn quanh thân Kim Cô Bổng.

Keng keng keng keng! Hai người đánh tới đánh lui, Kim Cô Bổng như rồng hí thủy, đường rìu lại giống phượng luồn giữa vườn hoa, hai bên thi nhau khoe khoang võ nghệ, thiên tướng có thần thông pháp, đại thánh có các phép biến hóa, hai bên tới lui, đánh nhau không ngừng.

Ầm! Tôn Ngộ Không dùng gậy gạt Rìu Tuyên Hoa ra, men theo đó đập mạnh gậy xuống chính giữa vai Cự Linh Thần, khiến đối phương kêu lên thảm thiết, xương vai gãy nát, ngã xuống từ tầng cao cao rồi đâm vào lòng biển Đông Hải.

Tôn Ngộ Không vác Kim Cô Bổng đứng trên mây, cười ha ha nói: "Tiểu thần ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.”

Đám yêu ma đứng dưới Hoa Quả Sơn kích động reo hò: "Đại vương!"

“Đại vương!”

“Tề Thiên Đại Thánh!”

...

Bên trên tầng mây, phong vân bắt đầu khởi động, chúng thiên binh thiên tướng chứng kiến trận đấu xong đều biến sắc, Bật Mã Ôn này lại có bản lĩnh như thế.

Lý Thiên Vương hét lớn: "Tôn Ngộ Không!" Giọng nói vang vọng như thể tiếng từ tầng trời lan tỏa khắp thiên địa.

Tiếng la hét của đám yêu ma lập tức bị đè xuống.

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn lên trên, hắn cười lạnh: "Lý Tĩnh, ngươi cũng chỉ là một cái bao thịt ăn hại thôi, lão tôn ta khinh không đánh ngươi, nhanh chóng trở về nói cho Thiên Đế biết: Hắn ta không biết dùng người tài! lão Tôn có bản lĩnh như thế, vì sao lại bắt ta nuôi ngựa cho hắn?

Ngươi xem chữ trên lá cờ này của ta đi, nếu chịu thăng quan cho ta theo chữ trên này thì ta sẽ không động binh đao, thiên địa cũng quay về yên bình. Nếu như không nghe theo thì ta sẽ đánh lên đến Linh Tiêu Bảo Điện, cho hắn ta hết ngồi trên long sàng luôn!"

Lý Tĩnh tức giận: "Hay cho tên Bật Mã Ôn nhà ngươi, giờ mà ngươi vẫn dám ra điều kiện sao, mấy chữ Tề Thiên mà ngươi cũng xứng sao?

Chúng thiên tướng nghe lệnh, san bằng Hoa Quả Sơn cho ta, bắt Tôn Ngộ Không.”

Tất cả thiên tướng đồng loạt hô hào: "Vâng!" sau đó lập tức dẫn theo đông đảo thiên binh lao xuống phía dưới.

Tôn Ngộ Không đột nhiên giơ cao Kim Cô Bổng rồi hét lớn: "Các con, giết cho ta!"

“Khẹc khẹc!”

“Gừ!

"Gừ! Giết!"

Yêu Vương của bảy mươi hai động thống lĩnh đông đảo tiểu yêu xông lên nghênh đón thiên binh thiên tướng, tiếng hô giết chấn thiên động địa.

Tôn Ngộ Không là kẻ lao ra đầu tiên, Kim Cô Bổng trong tay hắn đột nhiên duỗi dài, quét ngang chính là một mảnh, chúng thiên binh ngã xuống như mưa.

Tôn Ngộ Không chém giết điên cuồng, Kim Cô Bổng đại triển thần uy, đánh cho đám thiên tướng kêu rên thảm thiết, đánh cho đám thiên binh hốt hoảng chạy trốn, đánh cho Lý Tịnh vứt bỏ khôi giáp, chúng yêu ma ngạo nghễ cười to.

Nửa ngày sau, Lý Tĩnh cầm song kiếm Thư, Hùng, hoảng sợ kêu to: "Lui binh, mau lui binh!"

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ba tiếng sấm nối nhau nổ vang, thiên binh thiên tướng còn sót lại đều hốt hoảng chạy trốn.

Tôn Ngộ Không vác Kim Cô Bổng, đứng trên đám mây cao cười ha ha. Hắn chỉ vào Lý Tịnh kêu lớn: "Thứ bị thịt, vô dụng! Ta tha cho ngươi, ngươi mau về nói cho Ngọc Đế, nếu không phong ta làm Tề Thiên Đại Thánh thì ta sẽ đánh lên Lăng Tiêu, phế Đế vị của hắn.”

“Khẩu khí thật lớn!” Một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Một thanh niên anh khí mười phần không biết xuất hiện trên bầu trời từ lúc nào, hắn mặc trường bào màu đen, áo choàng sau lưng tung bay. Hắn dùng công đức vẽ ra hình mây, anh võ uy nghiêm.

Lý Tĩnh kinh hãi kêu lên: "Chấp Pháp Thiên Thần Ngao Bính!"

Chúng thiên tướng thiên binh cũng đều kích động nhìn Ngao Bính, Chấp Pháp Thiên Thần tới, để xem con khỉ này còn ngông cuồng được không.

Tôn Ngộ Không nhìn nhìn Ngao Bính, cười hì hì nói: "Ngươi là con cái nhà nào, mau trở về đi, miễn cho đao kiếm không có mắt, đánh cho ngươi khóc hết nước mắt.”

Trong tay Ngao Bính bỗng hiện ra Phương Thiên Họa Kích, hắn quát: "Tôn Ngộ Không, Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, Phượng Sí Kim Tử Quan, giày Ngẫu Ti Bộ Vân, Như Ý Kim Cô Bổng mà ngươi đang cầm đều là vật của Đông Hải Long Cung ta, nay bổn thái tử đã đứng trước mặt mà ngươi còn dám chối là không biết?”

“A! Tôn Ngộ Không kêu lên kinh ngạc, hắn quan sát kĩ lại Ngao Bính rồi bật cười ha ha: "Thì ra ngươi là hài tử của Long ca, lão Tôn ta cùng Long ca vừa gặp đã quen, theo lý thì ngươi còn phải gọi ta là thúc thúc, cháu ngoan mau lại đây, để thúc thúc nhìn ngươi cho kỹ.”

"Muốn làm thúc thúc của ta, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”

Ngao Bính nâng Phương Thiên Họa Kích trong tay lên, nghiêm nghị nói: "Tôn Ngộ Không to gan lớn mật, phá hủy Ngự Mã Giám, phản bội lại Thiên Đình, nhiễu loạn thiên quy, nay ta phụng mệnh Câu Trần Đại Đế đến bắt ngươi về quy án, áp giải về Thiên Đình hỏi tội.”

Tôn Ngộ Không giật mình, Câu Trần Đại Đế, hắn muốn bắt ta?

Tôn Ngộ Không bỗng chột dạ như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị trưởng bối bắt được, hắn vội vàng cãi lại: "Là Thiên Đình làm nhục ta, ta có bản lĩnh nhường ấy mà lão già Ngọc Đế lại để ta đi nuôi ngựa cho hắn, Câu Trần Đại Đế vì sao không không đòi lại công bằng cho ta?"

“Ta chỉ làm việc theo mệnh lệnh, ngươi có lý do gì thì đi gặp Đại Đế rồi nói sau, hiện tại thì ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi!” Ngao Bính lập tức lao xuống chỗ Tôn Ngộ Không.