Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 755: Pháp bảo mạnh nhất Đông Hải Long Cung




Tôn Ngộ Không được lão Long Vương tâng bốc đúng chỗ ngứa, vừa vò đầu gãi tai vừa hưng phấn hỏi: "Bên ngoài đồn về lão Tôn như thế nào?"

Ngao Quảng nghiêm mặt thuật lại: "Mỹ Hầu Vương trên Hoa Quả Sơn trong lời đồn: Hai vai có thể gánh nhật nguyệt, hai chân có thể đo sơn hà, liếc mắt một cái là nhìn thấu yêu ma quỷ quái, há miệng nuốt nhả giang hà hồ biển, là Yêu Vương vô thượng trong Yêu tộc khiến người đời kính phục!"

Lão Long Vương chậm rãi lắc đầu: "Nhưng sau khi gặp mặt, ta lại phát hiện có đôi chỗ không khớp thì phải?"

Tôn Ngộ Không đặt bộp bình rượu trong tay lên bàn, ánh mắt chất chứa hung quang: "Khà khà, lão Long Vương, ngươi nói xem chỗ nào không khớp?"

"Hầu Vương càng có khí chất bá vương hơn trong lời đồn, mỗi sợi lông khỉ đều tỏa ra ánh sáng khiến người ta khuất phục, thật sự là lời đồn không thể lột tả được một phần vạn khí chất của Hầu Vương!"

Tôn Ngộ Không lập tức vui mừng hớn hở, vò đầu gãi tai, mặt mày tươi cười: "Lão Long Vương, lão Tôn ta thích ngươi."

Ngao Quảng cũng cười ha ha nói: "Ta cũng thích Hầu Vương! Người đâu, mở tiệc! Hôm nay ta và Hầu Vương mới gặp mà như đã quen thân, hôm nay không say không về!"

Hai nhóm thị nữ bước nhanh từ bên ngoài vào, trong tay bưng món ngon rượu thơm.

Hầu Vương nhảy từ sau long ỷ ra, tầm mắt đảo vòng trên món ngon rượu thơm.

Long Vương Ngao Quảng và Tôn Ngộ Không ngồi cùng bàn, ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn, rượu quá ba tuần đã ngà ngà say.

Tôn Ngộ Không quàng một tay khoác vai Long Vương Ngao Quảng, nói trong trạng thái say mèm: "Lão Long Vương, ngươi... ta nhận ngươi là huynh đệ, sau này nếu có kẻ nào bắt nạt ngươi thì cứ báo tên ta, lão Tôn ta nhất định sẽ chống lưng cho ngươi."

Ngao Quảng cũng say bí tỉ: "Ợ, cảm tạ huynh đệ tốt, sau này huynh đệ có gặp chuyện gì rắc rối thì cứ nói với ta, ca ca sẽ giúp ngươi."

Đầu óc Tôn Ngộ Không bỗng tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ ra mục đích mình đến đây. Hắn lập tức leo lên cột, cười hì hì bảo: "Long ca, đúng là ta có một việc muốn nhờ Long ca giúp đỡ."

Ngao Quảng nói rất hùng hồn: "Ngươi nói đi! Trên khu vực Đông Hải này không có chuyện gì là Đại ca ngươi không làm được."

Tôn Ngộ Không tức khắc vui mừng ra mặt: "Sau khi chào đời ta rời biển xa nhà tu hành, có được thể xác vô sinh vô diệt.

Dạo này ta dạy nhi tôn tập luyện, thủ hộ sơn động, nhưng không có binh khí nên rất khó khăn.

Nghe nói Long ca hưởng lạc cung ngọc gác sò, ắt có nhiều thần khí, vì vậy ta cố ý tới đây xin một món."

Ngao Quảng cười sang sảng: "Ta còn tưởng chuyện gì, thì ra là một món binh khí. Cái này thì đơn giản, thứ khác thì Đông Hải ta không có nhiều chứ binh khí thì nhiều lắm.

Quyết Đô Ti, tới bảo khố lấy binh khí đến đây."

Bên ngoài đại điện, một tên cá mè tinh mặc khôi giáp chắp tay trả lời: "Tuân lệnh!" Hắn dẫn theo một tốp binh tôm tướng cua rảo bước chạy đi.

Ánh mắt Tôn Ngộ Không chợt sáng ngời, hắn khen: "Long ca, ngươi dạy thủ hạ khá lắm!"

Ngao Quảng đắc ý khoe: "Đương nhiên, thủy quân của Long Cung ta đứng đầu Đông hải đó!

Nào, huynh đệ uống rượu đi!"

"Ta kính Long ca!"

Ngao Quảng và Tôn Ngộ Không lại hét to lần nữa.

Quyết Đô Ti càng chạy càng xa, phương hướng cũng càng lúc càng lệch.

Tướng cua bên cạnh đưa ra nghi vấn: "Lão đại, đây không phải hướng đến bảo khố thì phải?"

Quyết Đô Ti bực bội cất lời: "Chúng ta làm gì có tư cách đi mở bảo khố? Có phải ngươi đã quên thân phận của mình không?"

Tướng cua lầu bầu: "Nhưng đó là mệnh lệnh của Long Vương bệ hạ mà!"

Quyết Đô Ti liếc đối phương, bực mình bảo: "Thảo nào ngươi vẫn là Phó tướng, làm quan thì phải ứng biến linh hoạt."

"Lão đại, chúng ta phải đi đâu?"

"Đương nhiên là kho binh khí!"

Trong đại điện Thủy Tinh Cung, Tôn Ngộ Không sốt ruột chờ đợi hồi lâu, vừa uống rượu với lão Long Vương, chốc chốc lại nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn của Thủy Tinh Cung.

Chốc lát sau, Quyết Đô Ti nâng một thanh đại đao đi tới trước cửa Thủy Tinh Cung, đông đảo binh tôm tướng cua bên ngoài cũng cầm đủ loại binh khí.

Lão Long Vương Ngao Quảng cười ha ha: "Huynh đệ ngươi xem đi, chẳng phải thần binh đã tới rồi sao? Mang hết vào đây!"

Quyết Đô Ti dẫn theo binh tôm tướng cua mang vũ khí vào.

Tôn Ngộ Không sốt sắng nhảy ra ngoài, lật người lộn nhào giữa không trung, bay vút lên quơ lấy một thanh đại đao, tùy tiện khua khoắng mấy lượt rồi nhận xét: "Nhẹ quá, nhẹ quá"

Trường đao rời tay, lướt qua không trung như một dải lụa màu bạc. Phập! Trường đao đâm vào cột đá bên cạnh, thân đao ngập sâu hơn phân nửa, phát ra tiếng ong ong.

Lực sĩ lươn bên cạnh dâng Cửu Cổ Xoa, cung kính hô: "Mời đại vương thử cái này."

Ngộ Không nhận lấy, vừa cười khằng khặc quái dị vừa khua cương xoa tạo ra vòng ngân quang, khuấy động dòng nước. Keng! Hắn cắm cương xoa xuống sàn nhà rồi kêu la: "Nhẹ! Nhẹ! Nhẹ! Lại còn không vừa tay!"

Long Vương Ngao Quảng ở bên cạnh khen ngợi: "Hầu đệ thật là có bản lĩnh, cương xoa này nặng những ba nghìn sáu trăm cân đấy!"

Tôn Ngộ Không lắc đầu la hét: "Không vừa tay! Không vừa tay! Long ca, có cái nào nặng hơn không?"

Lão Long Vương cười ha hả nhìn sang: "Xem ra phải là thần khí thì mới hợp với Hầu đệ, những binh khí tầm thường này thì dẹp đi! Mang Phương Thiên Kích - pháp bảo mạnh nhất Đông Hải Long Cung của ta đến đây."

Hai mắt Tôn Ngộ Không sáng lấp lánh. Pháp bảo mạnh nhất Đông Hải Long Cung, danh hiệu này khiến hầu tử động lòng!