Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 756: Lão Tôn ta lấy được thần binh sẽ trở lại




Quyết Đô Ti vội vàng đáp lời: "Vâng!" sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài. Các binh tôm tướng cua còn lại cũng lũ lượt tản ra.

Tướng cua chạy theo Quyết Đô Ti đến kho vũ khí, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Đô Ti, kho vũ khí của chúng ta có pháp bảo mạnh nhất Phương Thiên Kích sao?"

Quyết Đô Ti gật đầu: "Tất nhiên là có, ở sâu trong bảo khố có một thanh Phương Thiên Kích mà Tam thái tử dùng lúc nhỏ, sau này bỏ xó không cần nữa nhưng vẫn được cất giữ lại trong bảo khố."

Tướng cua trợn mắt ngẩn ngơ, vũ khí mà Tam thái tử dùng lúc nhỏ sao có thể là pháp bảo mạnh nhất được? Với lại làm sao Đô Ti biết bệ hạ muốn thanh Phương Thiên Kích này? Vừa rồi bệ hạ có nói đâu!

Hắn giơ càng cua gãi đầu, hai mắt ngây dại. Không hiểu nổi, thật sự là không hiểu nổi.

Lại một lát sau, Quyết Đô Ti và tướng cua khiêng một thanh Họa Can Phương Thiên Kích, cong lưng chậm rì rì đi tới, bước chân nặng nề, trông rất tốn sức.

Ánh mắt Ngộ Không sáng lên, hắn không đợi Quyết Đô Ti và Giải tướng quân đi vào Thủy Tinh Cung mà lập tức nhảy nhót bay ra, cầm Phương Thiên Kích trong tay, xoay vèo vèo như cối xay gió. Phập! Hắn cắm mạnh Phương Thiên Kích xuống sàn nhà, lắc đầu chê bai: "Vẫn nhẹ! Nhẹ quá! Nhẹ quá!"

Long Vương Ngao Quảng vuốt râu, mặt ủ mày chau: "Hầu đệ, đây là thần binh mạnh nhất trong Long Cung của ta rồi, nếu ngươi vẫn chưa hài lòng thì lão ca cũng bó tay."

Tôn Ngộ Không la lên: "Long ca, ngươi nghĩ kỹ lại coi, có câu 'đừng nói Long Vương không có bảo bối', chắc chắn ngươi có thứ tốt hơn."

Hắn nhảy thẳng lên long ý, nằm bắt chéo chân: "Long ca, nếu hôm nay ngươi không nghĩ ra thì lão Tôn ta sẽ không đi đâu hết. Hừ, không đi đâu hết!"

Khóe môi Ngao Quảng giật liên hồi, bỗng nhiên hơi hối hận vì trước đây mình đã truyền bá câu này. Vẫn là phụ vương nói đúng, phải khiêm tốn!

Lão Long Vương Ngao Quảng đảo mắt, khoát tay. Quyết Đô Ti và các binh tôm tướng cua cung kính rời khỏi đại điện.

Tôn Ngộ Không chớp mắt nhìn hắn, ẩn chứa nét mong chờ.

Ngao Quảng vuốt râu nói: "Hầu đệ, ngươi có dám xông xáo Long Cung không?"

Tôn Ngộ Không cười sằng sặc: "Long ca, chỗ này của ngươi chẳng phải là Long Cung sao? Chẳng phải lão Tôn ta cũng xông vào rồi ư? Ngươi có thể làm gì được ta?"

Ngao Quảng cười ha ha: "Hầu đệ có bản lĩnh kinh thiên động địa khiến người ta khâm phục!

Không giấu gì Hầu đệ, quả thật trong Long Cung của ta không có thần binh tốt, nhưng ta biết một nơi có rất nhiều thần binh, Hầu đệ nhất định sẽ vừa ý."

Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai, giọng điệu mong chờ: "Ở đâu?"

"Ở chỗ đệ đệ ta - Tây Hải Long Vương."

"Ồ, Tây Hải Long Vương có thần binh gì?"

"Có một cây thương tên là Bạch Mã Tiếu Thiên Thương. Từ xưa có câu nói 'Bạch Mã ra, Thiên Hà rỉ."

Có một thanh đao tên là Đồ Long Bảo Đao. Có một thanh đao trong tay, ta có cả thiên hạ, bá đạo vô song.

Có một cây gậy tên là Hoành Tảo Thiên Hạ Côn. Một gậy quét ngang chân trời, định càn khôn trấn sơn hà.

Có một lưỡi câu tên U Minh Câu. Một lưỡi câu có thể câu chúng sinh, câu ra thần mê, người tình nguyện mắc câu."

Nghe có vẻ rất lợi hại! Tôn Ngộ Không hưng phấn vò đầu gãi tai, vội vàng nói: "Long ca, đi Tây Hải như thế nào?"

Ngao Quảng cười ha hả đáp: "Tất nhiên là Tây Hải ở phía Tây."

Tôn Ngộ Không lập tức chạy ra ngoài.

Ngao Quảng vội vã gọi với theo: "Hầu đệ chạy đi đâu thế?"

"Đi Tây Hải lấy binh khí."

Ngao Quảng hô: "Hầu đệ dừng chân!"

Tôn Ngộ Không dừng bước, ngoảnh đầu nhìn đối phương. Hắn chớp đôi mắt khỉ, cười hì hì nói: "Long ca yên tâm, Tây Hải Long Vương là huynh đệ của ngươi thì tất nhiên cũng là huynh đệ của lão Tôn ta, ta sẽ hạ thủ lưu tình."

Ngao Quảng bước nhanh đến kéo cánh tay Tôn Ngộ Không: "Hầu đệ, mặc dù Tây Hải Long Vương và ta là huynh đệ, nhưng tính cách của hắn và ta khác nhau một trời một vực.

Ta nhiệt tình hiếu khách, kính nể anh hào.

Hắn bá đạo, lạnh lùng, tàn khốc, vô cảm.

Cho nên hắn chắc chắn sẽ không đồng ý với yêu cầu của Hầu đệ. Vì lẽ đó, ta đề nghị Hầu đệ lén lẻn vào Tây Hải, sau đó trộm pháp bảo là được."

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu ưỡn ngực, cười khằng khặc: "Long ca, ngươi quá coi thường lão Tôn ta rồi. Lão Tôn ta luôn đi ngay đứng thẳng, tuyệt đối không làm chuyện trộm gà trộm chó."

Ngao Quảng gật đầu khen ngợi: "Hầu đệ quả là đại hào kiệt bậc nhất trong thiên địa, lão Long thật lòng khâm phục.

Hầu đệ phải nhớ Tây Hải Long Vương là kẻ gian xảo nhất trong Tứ Hải Long Vương.

Nếu ngươi đòi thần binh từ hắn, chắc chắn là hắn sẽ không hào phóng như ta. Hắn nhất định sẽ từ chối, nói Tây Hải là hải vực xoàng xĩnh nhất trong tứ hải, không có thần binh."

Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai, thắc mắc: "Tây Hải nghèo nhất, vậy hải vực nào giàu nhất?"

Ngao Quảng cười ha hả: "Nếu ngươi hỏi hắn hải vực nào giàu nhất, hắn nhất định sẽ trả lời là Đông Hải, còn nói ta có rất nhiều pháp bảo lâu đời, bảo ngươi đến tìm ta mà đòi.

Nếu ngươi nói ta không có pháp bảo thần binh, hắn nhất định sẽ nói ta đang lừa ngươi."

Ngao Quảng đưa tay vỗ vai Tôn Ngộ Không, giọng điệu sâu xa: "Hầu đệ, ngươi tuyệt đối đừng tin hoa ngôn xảo ngữ của hắn."

Tôn Ngộ Không gật đầu như giã tỏi: "Long ca yên tâm, bất kể hắn nói gì, lão Tôn ta cũng không tin. Ngươi chờ ở đây, lão Tôn ta lấy được thần binh sẽ trở lại!"