Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 754: Hầu Vương còn oai hùng hơn lời đồn




Bạch Cẩm cười ngây ngô: "Đệ tử chỉ muốn kiếm tiền thôi, không nghĩ nhiều như vậy."

Hắn bày ra dáng vẻ chờ mong: "Sư bá có thể luyện chế không?"

Thái Thượng Lão Quân mỉm cười: "Không khó! Nhóm lửa đi!"

Bạch Cẩm vui mừng reo lên: "Vâng ạ!" Hắn lập tức đứng dậy chạy tới Luyện Đan Thất.

Phụt! Tam Muội Chân Hỏa bùng lên trong Luyện Đan Thất.

...

Trong Luyện Đan Thất, thân ảnh Thái Thượng Lão Quân im hơi lặng tiếng xuất hiện trên Thái Cực Tọa. Hắn vung tay lên, vô số tiên tài thần bảo hiện ra, trôi lơ lửng trên nóc đại điện như những vì sao, mỗi món tiên tài thần bảo đều vấn vít bảo quang.

Thái Thượng Lão Quân ra lệnh: "Mở lò!"

Bên cạnh lò bát quái, Bạch Cẩm giơ tay vỗ vào lò. Ong! Lò bát quái phát ra tiếng vang, nắp lò bay lơ lửng trên không, hỏa quang đỏ rực bên trong phun ra ngoài.

Thái Thượng Lão Quân úp tay, vô số thần bảo rơi từ trên nóc điện xuống, đổ vào trong lò bát quái. Bộp! Nắp lò đóng lại.

Thái Thượng Lão Quân ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền. Bạch Cẩm ngồi bên dưới, ngoan ngoãn dùng quạt ba tiêu quạt lửa. Bên trong đại điện không có thời gian trôi đi, không biết thời gian.

...

Trong khi đó ở Địa Tiên Giới, Tôn Ngộ Không đã ra biển học nghệ trở về, cũng được xem là một hải quy. Hắn đánh Hỗn Thế Ma Vương bản địa, lấy mất pháp bảo của Ngạo Lai Quốc, uy áp phủ khắp vạn dặm hải vực, trong lúc nhất thời khí thế sục sôi, không ai không phục.

Một ngày nọ, Tôn Ngộ Không ngồi trên bảo tọa nhìn đám tôn tử tập luyện vũ khí bên dưới, lòng hơi rầu rĩ không vui.

Một lão hầu bước đến hỏi: "Hoa Quả Sơn chúng ta hưng thịnh như vậy, vì sao đại vương lại buồn rầu?

Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ nói: "Các ngươi gươm nỏ đã thành thạo, võ nghệ đã tinh thông. Phiền nỗi cây đao của ta quá kềnh càng, không hợp ý ta. Không có thần binh như ý, biết làm thế nào đây?"

Lão hầu bước lên tâu rằng: "Đại vương là Tiên Thánh, không nên dùng binh khí bình thường, song không biết đại vương có thể đi lại trong nước được không?"

Tôn Ngộ Không đắc ý khoe: "Sau khi nghe giảng đạo, ta có bảy mươi hai phép địa sát biến hóa, học được phép Cân Đẩu Vân thần thông tuyệt diệu; giỏi cả ẩn thân độn thổ, khởi pháp nhiếp pháp; trời cao có lối, đất dày có đường; bước ra mặt trời, mặt trăng không có bóng; đi vào vàng đá không trở ngại, nước không ướt nổi, lửa không cháy được, thế thì đi đâu mà chả được?"

Trong mắt lão hầu lóe lên một đạo tinh quang, hắn lập tức vui mừng nói: "Đại vương đã có thần thông như thế, thì bên dưới cái cầu sắt của chúng ta là dòng nước thông ra tận Long Cung ngoài Đông Hải.

Nếu đại vương chịu xuống đó tìm lão Long Vương hỏi xin binh khí, chắc sẽ tìm được món vừa ý?"

Tôn Ngộ Không nhìn lão hầu, hỏi với vẻ khó hiểu: "Sao ngươi biết đầm nước này có thể thông đến Đông Hải Long Cung?"

Lão hầu cười khan: "Ta từng nghe Hỗn Thế Ma Vương nói."

Tôn Ngộ Không nghe vậy, vui vẻ reo lên: "Chúng ta đi thôi!" Hắn lập tức bay vút ra ngoài, lướt qua không trung, lao tõm vào trong nước, rẽ nước đi về phía Đông Hải Long Cung.

...

Trong hậu hoa viên ở Đông Hải Long Cung, Đông Hải Long Vương Ngao Quảng xách một lẵng hoa thủy tiên đi tới trước mặt Long Mẫu, vừa dâng hoa thủy tiên vừa nói lời thâm tình chân thành: "Cô nương xinh đẹp ơi, nụ cười của nàng còn đẹp hơn hoa, nhất cử nhất động của nàng đều chạm tới tâm thần ta. Xin hãy nhận tâm ý của ta, từ nay chúng ta bên nhau đến già."

Long Mẫu nhận hoa thủy tiên, bình tĩnh cất lời: "Ngươi lại hết tiền rồi à?"

Ngao Quảng ngượng ngùng nói: "Dạo này ta thường xuyên mở tiệc chiêu đãi huynh đệ trong tứ hải để hoàn thành nhiệm vụ Câu Trần Đại Đế giao phó, khó tránh khỏi tiêu phí hơi nhiều."

"Báo!" Một tướng lĩnh Giao Long mặc khôi giáp chạy vào, chắp tay thi lễ báo cáo: "Bệ hạ, có một tên hầu tử đánh vào Long Cung."

Hầu tử? Sắc mặt lão Long Vương hơi thay đổi.

Long Mẫu cũng lập tức nhíu mày: "Hắn đến rồi à?"

"Chắc là không sai! Phu nhân, ta đi xem thử." Lão Long Vương đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn đi tới đại điện Thủy Tinh Cung thì thấy một tên hầu tử mặc áo vải nâu trông tùy tiện cẩu thả đang nhún nhảy chạy vào.

Lão Long Vương vừa nở nụ cười thân thiết nhà nghề vừa nói: "Đại tiên đến từ đâu?"

Hầu tử nhón chân, cười hì hì đáp: "Ta là Tôn Ngộ Không - vị Thánh Nhân trời sinh ra ở Hoa Quả Sơn, là láng giềng của lão Long Vương nhà ngươi."

Ngao Quảng hùa theo: "Thì ra là Tôn đại tiên." Hắn chìa tay mời: "Đại tiên, mau vào đi."

Tôn Ngộ Không tung tăng đi vào trong, gộp hai bước thành ba bước nhảy tót lên long ỷ, sau đó bưng bình rượu uống, cầm tiên quả ăn.

Lão Long Vương vẫn cười tươi rạng rỡ như không nhìn thấy, còn giơ ngón tay cái ca ngợi: "Từ lâu ta đã nghe danh Hầu Vương của Hoa Quả Sơn có bản lĩnh hơn người, còn là đại anh hào đệ nhất hồng hoang. Hôm nay gặp mặt quả nhiên xuất sắc phi phàm."

Tôn Ngộ Không sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lão Long Vương, nhếch môi cười to: "Đại anh hào, ta thích cách nói này."

Hắn đặt mông ngồi xuống long ỷ, cầm một trái linh quả lên cắn một miếng rồi ném bừa đi. Sau đó hắn ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Không sai, ta chính là Tôn Ngộ Không - đại anh hào trên Hoa Quả Sơn."

Lão Long Vương cười ha hả: "Nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng thấy mở mang tầm mắt! Hầu Vương còn oai hùng hơn lời đồn, một thân kim mao này toát ra vẻ sang quý."