Thân truyền đệ tử, truyền thừa ý chí của sư phụ, Tam Thanh lập tức ngẩn người, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến từng chuyện quan trọng đã xảy ra mới phát hiện tất cả đều có liên quan đến Hồng Quân đạo tổ, trong đó có hai chuyện quan trọng nhất.
Việc đầu tiên chính là buổi giảng đạo ở Tử Tiêu Cung đã truyền đạo đi khắp hồng hoang.
Việc thứ hai là lấy thân hợp đạo, từ nay về sau thiên địa không không tuyệt đường người, giúp chúng sinh của hồng hoang giành được một con đường sống.
Tất nhiên bọn hắn không làm được chuyện hợp đạo, vậy chỉ còn truyền đạo đi khắp hồng hoang, trong đầu của Tam Thanh đồng thời hiện lên một một suy nghĩ giống hệt nhau, giáo hóa!
Từ trong thâm tâm của cả ba run lên như bừng tỉnh, Hồng Mông Chi Khí bắt đầu dâng lên trong trong nguyên thần.
Thông Thiên cười sảng khoái: “Đạo ta đã thành.”
Nguyên Thủy cũng hưng phấn thốt lên: “Đạo ta đã thành.”
Thái Thượng nhanh chóng vuốt râu, trong mắt chứa đầy sự kích động.
Bạch Cẩm khó hiểu: "Sư phụ, sư bá, mọi người làm sao vậy? Có chuyện vui gì sao?”
Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên quay đầu nhìn Bạch Cẩm, càng nhìn càng thấy hắn đáng yêu, đúng là đệ tử tâm phúc của bọn hắn! Tuy rằng Bạch Cẩm không chỉ ra nên thành tựu Thánh đạo như thế nào, thế nhưng hắn chỉ nói một câu đơn giản lại giống như có một bàn tay to tản mây mù ra, từ đó thấy được ánh trăng sáng rực rỡ, cánh cửa bước vào Thánh đạo đã gần ngay trước mắt.
Thông Thiên đứng dậy, đưa tay vỗ vai Bạch Cẩm, cười ha ha nói: "Bạch Cẩm, ngươi nói rất đúng, ngay từ đầu sư phụ đã chỉ rõ cho chúng ta đạo của chính mình, thân truyền đệ tử, mấu chốt chính là thân truyền đệ tử! Ha ha!"
Bạch Cẩm vẫn không hiểu gì nhìn ba người, ngượng ngùng cười nói: "Xin thứ lỗi cho đệ tử ngu muội, thật sự không biết sư phụ nói vậy là có ý gì.”
Nguyên Thủy chan chứa nụ cười: "Bạch Cẩm, ngươi có biết câu nói vừa rồi của ngươi đã chỉ ra Thánh đạo của chúng ta không?”
Bạch Cẩm mở to hai mắt, nuốt nước bọt, thốt lên không tin: "Thánh, Thánh đạo? Không, không! Ta đã nói gì chứ?”
Thái Thượng mỉm cười nói: "Ngươi là người có đại phúc duyên, Bạch Cẩm, hiện tại ngươi có mong muốn gì không? Tất cả những gì ngươi cầu xin trong ngày hôm nay ta đều đồng ý với ngươi.”
Ánh mắt Bạch Cẩm sáng ngời: "Thật vậy ư?”
Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên gật đầu, vô cùng hứng thú nhìn Bạch Cẩm, không biết tên nhóc này có chí hướng như thế nào.
Bạch Cẩm trịnh trọng làm lễ rồi nói: "Đệ tử chỉ xin, nếu ngày sau nếu có chỗ nào đắc tội, kính xin hai vị sư bá hạ thủ lưu tình.”
Thái Thượng và Nguyên Thủy đều cười ha hả gật đầu nói: "Được!”
Người khác gặp phải tình huống này chỉ sợ sẽ lập tức xin các loại pháp bảo thần thông nhưng nếu thật sự mở miệng ra xin thì quan hệ cũng sẽ nhạt đi, còn không bằng xin trước muốn một khối kim bài miễn tử. Về phần chỗ tốt, nay hắn đã giúp các vị sư bá như vậy, sư phụ cùng sư bá còn có thể để hắn thiệt thòi sao? Thứ tuyệt nhất vẫn là thứ thích hợp với chính mình, Bạch Cẩm âm thầm tính toán.
Chỉ cần yêu cầu này thôi? Trong lòng Thông Thiên dâng lên một cỗ bất mãn, nếu chỉ cầu tha mạng thì thật không có chí khí, quả thật quá mất mặt. Lúc này, Thông Thiên mới ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, cực kì khí phách nói: “Bạch Cẩm, ngươi muốn cầu xin vi sư cái gì? Hãy nhớ về lời ta nói và suy nghĩ thật kĩ về nó.”
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Thông Thiên đầy chờ đợi: “Sư Phụ, hay ngài xóa bỏ danh hiệu ngoại môn thủ đồ cho con đi!”
Thông Thiên sửng sốt một chút rồi giận dữ hét lên: “Cút!”
Một bàn tay vung lên, trong nháy mắt Bạch Cẩm kêu lên thảm thiết rồi hoá thành một điểm sáng biến mất.
Ha ha, tiếng cười hả hê vang ra từ đỉnh Thái Thanh Phong.
Chúng đệ tử Côn Luân Sơn đều cảm nhận được sự vui sướng ngập tràn trong thiên địa, việc này hoàn toàn trái ngược với cảm giác áp lực nặng nề lúc trước. Trong lòng bọn hắn có cảm giác cực kỳ hâm mộ, quả nhiên người có thể khuyên sư phụ và sư bá chỉ có Bạch Cẩm mà thôi! Làm đệ tử ngoại môn mà có thể làm đến mức này thì quả thực khiến người ta hâm mộ không thôi!
Sáng sớm hôm sau, một tiếng trâu rống làm chấn động cả Côn Lôn Sơn.
Trong cung điện, tất cả các đệ tử đều ra ngoài ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Côn Luân Sơn. Ở đó, đứng ở giữa là lão đạo trưởng bình thường không có gì lạ, bên trái là Cửu Long Liễn toả ra hàng nghìn hàng vạn thuỵ khí kim quang vạn đạo, Nguyên Thủy đang ngồi trên đó. Bên phải là Quỳ Ngưu đang đứng một chân trên lôi vân mênh mông, Thông Thiên đang cưỡi trên nó.
Thái Thượng cười ha hả nói: “Hai vị sư đệ, lần này tạm biệt, hẹn gặp lại trên đường du sơn ngoạn thuỷ của Thánh đạo.”
Nguyên Thuỷ cũng hào hứng cười: "Đại sư huynh, Tam sư đệ không ngại tỷ thí một phen đâu, xem ai thành tựu Thánh đạo trước. ”
Thông Thiên gật đầu: “Được!”
Thái Thượng cũng cười nói: “Được!”
"Ha ha, huynh trưởng! Tam đệ ta đi trước đây." Nguyên Thủy cười to hai tiếng, Cửu Long Liễn khẽ động phá không đưa Nguyên Thuỷ Rời đi trong nháy mắt.
Thái Thượng cũng rời đi sau đó, thân ảnh lóe lên mấy lần rồi biến mất.
Thông Thiên thoáng nhìn qua phía dưới, quát to: “Bạch Cẩm, dắt Quỳ Ngưu lên đi!”
Bạch Cẩm sửng sốt, vội đáp: “Vâng!” Rồi phi thân bay đến trước Quỳ Ngưu, dắt dây cương cưỡi mây đi.
Sau khi Tam Thanh rời đi, tất cả mọi người tại Côn Lôn Sơn bắt đầu xôn xao. Sư phụ và sư bá lại đi chứng đạo sao? Không phải mới vừa chứng đạo thất bại sao? Hai bên cùng nhau bàn tán sôi nổi, không biết lần này có thể thành công hay không.
Bạch Cẩm dắt trâu bay lên tường mây, hỏi: “Sư Phụ, chúng ta đi đâu đây?”
Thông Thiên thản nhiên nói: "Tùy ý mà đi, tùy tâm mà định. ”
Nói bí ẩn như vậy làm gì, không phải là đang đi dạo lung tung sao?
“Vâng!” Bạch Cẩm đáp một tiếng, dắt Quỳ Ngưu đi trên hồng hoang, vượt núi, lướt sông, vượt qua biển rồi lại lên trời, ghé thăm vạn tộc hồng hoang, quan sát Vu Yêu.