Cuối cùng Bạch Cẩm bất đắc dĩ nói: "Nếu người không đi thì ta đi trước đây!”
“Cút đi!”
“Nếu người không đi thì người ngoài sẽ đồn đãi, Thái thượng sư bá cùng Nguyên Thủy sư bá phải chịu Tử Tiêu thần lôi vẫn không một vết thương, còn có tâm trạng đi ra ngoài ăn uống nhưng sư phụ người lại bị Tử Tiêu Thần Lôi đánh trọng thương, thậm chí không thể bước ra khỏi cửa.”
Cánh cửa của Thượng Thanh Cung ‘ầm ầm’ mở ra, đột nhiên bóng người cao ngất của Thông Thiên xuất hiện trước đại môn, ngạo nghễ nói: "Dẫn đường!”
"Vâng! Mời sư phụ.” Bạch Cẩm thở phào, cuối cùng cũng mời được rồi, hắn vội vàng vươn tay dẫn đường đưa Thông Thiên đi về hướng Thượng Thanh Phong.
Thông Thiên ngồi xuống vị trí cuối cùng, ba người nhìn nồi lẩu mới lạ ở giữa, bầu không khí có vẻ rất xấu hổ.
Bạch Cẩm lại giả vờ như không phát hiện ra, ngồi bên cạnh cười nói: "Sư phụ, hai vị sư bá, đây là một loại thức ăn ta mới nghiên cứu ra, gọi là lẩu, chỉ cần đem thức ăn muốn ăn đặt ở bên trong nấu chín là được, sư phụ cùng sư bá muốn ăn cái gì?”
Thái Thượng nói: "Tùy ý đi!”
"Được rồi! Vậy ta liền dựa theo khẩu vị của ta phối hợp thêm khẩu vị của sư phụ và sư bá.”
Bạch Cẩm dùng đũa ngọc trắng tinh gắp thịt và thức ăn trên kệ thả vào trong nồi lẩu, vừa đặt vừa nói: "Mỗi lúc ta không vui là lại muốn ăn lẩu, đối với ta mà nói không có gì là một bữa lẩu không giải quyết được, nếu có thì lại thêm mấy bữa nữa.”
Thái Thượng lộ ra một nụ cười, nói: "Cách nói này nghe cũng khá thú vị.” Hắn đánh giá nồi lẩu rồi gật đầu nói: "Cái này trông cũng rất hay, một bên cay một bên thanh, một âm một dương, cách làm này đúng là rất thú vị.”
Hắn chỉ tay vào ngọn lửa phía dưới, đột nhiên ngọn lửa co rút lại thành một nắm nho nhỏ nhưng nhiệt độ lại tăng lên rất nhiều khiến đồ ăn trong nồi phía trên ừng ực sôi trào.
Thái Thượng cầm đũa gắp một miếng nấm, nếm một ngụm rồi gật đầu hài lòng: "Đúng là có một loại hương vị rất khác biệt.”
Nguyên Thủy cũng cầm đũa gắp một miếng thịt, nếm thử một miếng rồi bình phẩm: "Hương vị mới lạ, cách ăn thú vị, chất lượng món ăn lại hơi kém, thêm việc nhiều người cùng ăn một nồi, không thể đưa lên những chốn nhã nhặn.”
Bạch Cẩm cười nói: "Sư bá, cái này không quan tâm thứ gọi là nhã nhặn mà chỉ muốn tạo được cảm giác một nhà đoàn viên.”
Nguyên Thủy nhẹ nhàng nói: "Ăn kiểu như vậy, quan hệ có thể thân càng thêm thân.”
"Sư phụ và sư bá ăn nhiều một chút, các món ở đây đều do ta tự mình chuẩn bị."
Thông Thiên hài lòng nói: "Ngươi có tâm rồi.”
Sau khi ăn uống một hồi, Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên vừa ăn vừa nói, bầu không khí cũng hòa hoãn xuống, không còn nặng nề như trước.
Thông Thiên buông đũa ngọc xuống bèn hỏi: "Bạch Cẩm, ta nghe nói ngươi từ đầu đã biết chúng ta nhất định sẽ thất bại? Vì muốn khuyên bảo ta buông tha phương pháp chứng đạo này mà ngươi còn ra tay với Đa Bảo?”
Bạch Cẩm thốt lên ngạc nhiên: "Sư phụ, người đã biết rồi sao?”
Thông Thiên ngạo nghễ nói: "Chỉ cần ta muốn là có thể biết.”
Bạch Cẩm giơ ngón tay cái lên nói: "Sư phụ, người thật lợi hại!”
Nguyên Thủy lạnh nhạt nói: "Hắn còn lưu lại một tia thần niệm ở Côn Luân Sơn.”
Biểu cảm đắc ý trên mặt Thông Thiên chợt tắt, hắn trừng mắt nhìn Nguyên Thủy một cái, sau đó hỏi: "Tại sao ngươi lại cảm thấy chúng ta chắc chắn sẽ thất bại?”
Thái Thượng cùng Nguyên Thủy cũng nhìn Bạch Cẩm, trước đó bọn hắn cũng có dự cảm rằng có lẽ bản thân không đi được con đường này nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, chung quy vẫn muốn thử xem nhưng làm sao Bạch Cẩm lại biết con đường này nhất định sẽ thất bại? Trước đây khi Nữ Oa thành Đạo cũng đi theo con đường này kia mà.
Nguyên Thủy nhướng mày nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng có ý kiến và cái nhìn riêng đối với Thánh đạo?”
Bạch Cẩm vội vàng trưng ra vẻ mặt đau khổ: "Sư bá, người đừng đánh giá quá cao đệ tử như thế, Thánh đạo là một tồn tại quá vĩ đại, đệ tử sẽ bị dọa chết đấy.”
"Vậy tại sao ngươi lại chắc chắn chúng ta sẽ thất bại?"
"Tuy rằng đệ tử không biết nên thành tựu Thánh Đạo như thế nào, thế nhưng đệ tử biết con đường này thật sự không đi được."
"Vì sao?”
Bạch Cẩm suy nghĩ một chút rồi nói bằng giọng nghiêm túc: "Ta có được nghe nói rằng sư phụ và sư bá là đệ tử thân truyền của Hồng Quân Đạo Chủ mà Nữ Oa nương nương, Tiếp Dẫn sư thúc và Chuẩn Đề sư thúc đều là đệ tử ký danh của đạo tổ.”
Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên đồng loạt gật gật đầu, chuyện này ở hồng hoang cũng không phải là chuyện bí mật gì. Trước kia, đây vẫn luôn là điểm để bọn hắn kiêu ngạo cho nên sau khi biết được Nữ Oa nương nương thành Thánh, tâm trạng của ba người mới có thể xáo động như thế, nghe Đa Bảo nói liền mạo hiểm thử một lần.
“Vì vậy đệ tử liền nghĩ, sư phụ và sư bá là đệ tử thân truyền của đạo tổ, có lẽ phải truyền thừa đạo của đạo tổ chăng? Đệ tử ngu dốt, chỉ có thể suy nghĩ từ nơi dễ thấy nhất này mà không thể nghĩ sâu xa như Đại sư huynh, tuy rằng đệ tử không thể đoán được đạo của sư phụ và sư bá là cái gì nhưng chắc hẳn không phải là luyện đan hay luyện khí, sợ sư phụvầ sư bá đi lạc lối sẽ tổn thương đạo cơ cho nên mới liều mình đi tới ngăn cản.”