Khí tức trên người Thông Thiên ngày càng thâm trầm, rất nhanh đã trở nên sắc bén, đôi khi còn mơ hồ tản mát ra một tia khí tức khiến Bạch Cẩm kinh hồn bạt vía.
Hai người đi giữa núi rừng xanh ngắt, Bạch Cẩm do dự một chút rồi hỏi: “Sư phụ, chúng ta có nên đi xem Nhân tộc một chút không?”
“Nhân tộc? Là chúng tộc Nữ Oa vừa sáng tạo ra sao?”
Bạch Cẩm gật đầu nói: “Gần đây con nghe nói Nhân tộc cầu nguyện với con rằng bọn hắn đang gặp phải khốn cảnh.”
“Đi thôi! Đi xem thử! nữ Oa thành Thánh rồi tạo ra chủng tộc đó, ta rất tò mò.”
Bạch Cẩm dắt Quỳ Ngưu đi về phía nam, Nhân tộc ở phía nam Bất Chu Sơn, đó là địa bàn mà Phục Hy lựa chọn.
Đi một chút đã thấy ở phía nam có một vài bộc lạc lẻ tẻ, một đám Nhân tộc mặc da thú tự do săn bắn trong rừng.
Thậm chí còn có một bộ tộc Nhân tộc cách không xa Vu tộc, sống dựa vào bộ lạc Vu tộc.
Thông Thiên kinh ngạc nói: “Mới trải qua mấy năm mà Nhân tộc đã nhiều vậy rồi sao?”
Bạch Cẩm cười nói: "Sư phụ, năng lực sinh sôi nảy nở của Nhân tộc mạnh nhất trong hồng hoang, nếu không phải mỗi cá nhân quá yếu ớt, khó sống ở hồng hoang thì Nhân tộc còn nhiều hơn nữa.”
Thông Thiên gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ suy nghĩ. Hắn cẩn thận quan sát Nhân tộc. Năng lực sinh sôi cường đại như vậy, đây chính là biểu hiện cho khả năng trải khắp hồng hoang. So với Vu tộc đã hình thành nền văn minh thì đối tượng thích hợp nhất để giáo hoá có lẽ chính là Nhân tộc.
“Ngươi tới mau dừng lại!” Một tiếng hét vang lên trong thiên địa, không khí nặng nề tựa như xuyên núi, hình thành rãnh trời.
Ầm! Một đại hán trần truồng rơi xuống trên ngọn núi phía xa, trong tay hắn cầm một thanh quyền trượng.
Bạch Cẩm dừng bước, ngẩng đầu hỏi: “Đạo hữu là ai? Sao ngươi lại chặn đường ta?”
Đại hán lớn tiếng nói: “Ta là Khoa Phụ, phụng mệnh Hậu Thổ Tổ Vu toạ trấn nơi này, các ngươi ai? Đi đâu?”
Bạch Cẩm hành lễ nói: “Hoá ra là Khoa Phụ đại vu, tại hạ là Bạch Cẩm đến từ Côn Luân Sơn, cùng sư phụ đi tới nhân tộc.”
Khoa Phụ đột nhiên trợn tròn mắt, Bạch Cẩm mà Hậu Thổ Tổ Vu nói đến sao? Sư phụ của hắn chẳng phải chính là Thượng Thanh trong Tam Thanh sao? Sau đó Khoa Phụ vội vàng khom lưng cúi đầu: “Bái Kiến Thượng Thanh tiền bối!”
Thông Thiên bình thản nói: "Có thể qua được không? ”
Khoa Phụ vội vàng đưa tay dẫn đường: "Mời ngài! ”
Bạch Cẩm dắt Quỳ Ngưu tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh liền biến mất trong sơn mạch.
Khoa Phụ đứng dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng ở đỉnh núi tự nhủ: “Không được, phải đi nói cho Tổ Vu biết.” Sau đó dưới chân hắn khẽ động một chút, địa mạch nổ vang, thân ảnh kia cũng biến mất trong nháy mắt.
Rất nhanh Bạch Cẩm đã dắt Quỳ Ngưu đi tới tổ địa của Nhân tộc bên bờ sông Hoàng Hà. Chỉ có điều tổ địa của Nhân tộc đáng ra nên phồn thịnh thì giờ đây chỉ có lác đác vài người bước nhanh qua, trông vô cùng vắng vẻ.
Bạch Cẩm nghi hoặc nói: "Kỳ quái, sao lại không có người?”
Thông Thiên lộ ra một tia ý cười: "Đi về phía trước! ”
Bạch Cẩm tiếp tục dắt Quỳ Ngưu đi về phía trước, dần dần có thanh âm lao xao truyền đến từ xa.
"Cầm voi, thiên hạ hướng; đi mà không hại, an bình thái. m nhạc không đủ nghe, không dùng đủ..."
Trong lòng bạch Cẩm khẽ động, đây là Đại sư bá? Hắn dắt trâu đi về phía nơi có âm thanh truyền đến.
Lát sau đã đi tới trước một tòa núi thấp, Thái Thượng đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi Cự Thạch, nằm dưới chân Cự Thạch là một con Thanh Ngưu sừng lớn, dưới chân núi nhân tộc vô số Nhân tộc cũng đang ngồi xếp bằng, tất cả đều thành tâm lắng nghe, không một tiếng ồn ào.
Bạch Cẩm nhỏ giọng nói: "Sư phụ, hình như Đại sư bá đến trước rồi. ”
Thông Thiên xoay người dắt Quỳ Ngưu xuống: “Ngươi đi làm chuyện của mình đi.” Sau đó hắn bay về phía đỉnh núi.
Bạch Cẩm vỗ vỗ Quỳ Ngưu nói: "Tự tư chơi một mình đi. ”
Quỳ Ngưu nhìn về phía Thanh Ngưu trên đỉnh núi rồi nói: "Ta có thể tìm hắn trao đổi một chút được không? ”
“Không được!”
Bạch Cẩm xoay người đi về phía thần điện, trong lúc này vẫn mơ hồ có thể nghe được tiếng cầu nguyện của nhân tộc. Hắn muốn đi xem xem, rốt cuộc Nhân tộc đã xảy ra chuyện gì.
Quỳ Ngưu đi qua bên cạnh rồi nằm dưới một gốc cây lớn, ngẩng đầu nhìn Thanh Ngưu trên đỉnh núi, ta đến trước, vậy nên sau này ta là lão đại.
Bạch Cẩm đi một đường tới sơn cốc nơi Nhân tộc được sinh ra, bên ngoài sơn cốc là một tòa thần điện nguy nga tráng lệ. Trong thần điện, ở giữa là tượng Nữ Oa nương nương, bên dưới hai tượng thần nhỏ hơn đứng một trái một phải, bên trái là Phục Hy, bên phải là Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn tượng thần, chậc chậc... bức tượng thần này tốt hơn nhiều so với tay nghề của Nữ Oa nương nương nha! Đặc biệt vị Tôn Thần này còn giống hắn, sao lại cứ cảm giác còn tuấn tú hơn nhiều so với tượng thần Phục Hi ở bên cạnh chứ?
Đột nhiên mấy đạo nhân ảnh xông ra từ trong cánh cửa bên cạnh, ngăn ở trước tượng thần, quát chói tai la lên: "Kẻ nào dám xông vào Thánh Điện?"
Bạch Cẩm kinh ngạc phát hiện ra bốn người chắn ở trước mặt này đều là nữ tử.
Bốn nữ tử nhìn thấy tướng mạo của Bạch Cẩm thì sắc mặt liền đại biến, vội vàng quỳ một chân xuống đất, kích động hô lên: "Bái kiến Thánh Sứ."
Bạch Cẩm phất tay một cái, nói: "Không cần đa lễ, đứng lên đi!"
Bốn nữ tử đều không tự chủ được mà đứng lên, vô cùng kích động nhìn về phía Bạch Cẩm, các nàng đều là đời đầu của Nhân Tộc, trước đây được Thánh Mẫu sáng tạo ra đều đã từng gặp Thánh Sứ.
"Các ngươi là những người thủ hộ của Thần điện?"
Bốn người đều kích động gật đầu.