Ngao Quảng nhìn xung quanh, từ trong ngực lấy ra một chiếc túi nhỏ, lặng lẽ đưa cho Ngao Hán nói: "Nhị đệ, đây là đồ tốt mà ta để lại cho ngươi, là Thần Quả, Thần Giáp và vũ khí mà Đại ca phải trăm cay ngàn đắng mới lấy được."
Ngao Hàn hạ bàn tay nắm chặt viên ngọc xuống, nói: "Đa tạ đại ca, ta không cần, ngươi giữ lấy đi! Ta đi tu luyện trước." Sau đó hắn cất bước đi về phía bên cạnh.
Ngao Quảng kêu lên: "Nhị đệ, là Lưu Ly Bích Tâm Quả đó! Ta phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới lấy được đó."
Ngao Hán dừng bước, sau đó xoay người cầm lấy chiếc túi nhỏ, thản nhiên nói: "Đa tạ Đại ca!"
Ngao Quảng cười ha hả nói: "Đừng khách khí! Về sau huynh đệ chúng ta đồng tâm hợp lực, ta không tin vẫn không đánh lại lão già kia.”
Ngao Hán gật gật đầu rồi xoay người rời đi, hắn nhìn dáng vẻ cợt nhả không đứng đắn của Đại ca, trong lòng chợt dâng lên nỗi phẫn nộ cùng không cam lòng, ngươi là thái tử Long tộc chứ không phải thứ tiểu yêu hoang dã.
Nếu ta làm Thái tử, Long tộc ta đã có thể thống trị cả Đông Hải rồi.
…
Trong Điểu Sào nơi Đông Hải trăm hoa đua nở, cây cối rợp bóng cây, từng chú chim nhỏ nhảy nhót trong tán lá.
Bạch Cẩm nằm trên ghế dài chợp mắt, mái che trên Điểu Sào đã mở ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống bao phủ cả cơ thể Bạch Cẩm trong đó.
Tuy thân thể đang ngủ nhưng nguyên thần của hắn thì đã trôi đến một vùng không gian kỳ diệu, không gian ước chừng chỉ có vạn thước, biên giới là một màu xám xịt hỗn độn.
Nơi này chính là Thế Giới Mộng Cảnh được Bạch Cẩm sáng tạo thông qua Đại Mộng Tâm Kinh, quy mô của Thế Giới Mộng Cảnh hoàn toàn dựa vào cường độ của nguyên thần. Ví dụ Thế Giới Mộng Cảnh của Tiếp Dẫn chính là hồng hoang, bên trong có nhật nguyệt tinh không, núi cao sông dài với vô số chủng tộc, Tây Giáo trải rộng khắp chốn hồng hoang.
Nhưng Bạch Cẩm cũng không định tạo ra thêm một Thế Giới Mộng Cảnh nữa, làm một con hạc thì không thể quên gốc gác của chính mình, hồng hoang nguy hiểm trùng trùng như vậy, dựa vào đâu mà ta có thể trèo đèo lội suốt, vất vả khổ sở đi đến ngày hôm nay? Dựa vào nỗ lực tu luyện sao? Nhờ ta ra sức chiến đấu sao? Không, tất cả đều không phải, chúng ta dựa vào việc nịnh hót người tài.
Cho nên Thế Giới Mộng Cảnh của Bạch Cẩm trừ mấy tòa cung điện đứng sừng sững ra thì không còn vật gì khác, lần lượt là Bát Cảnh Cung, Ngọc Hư Cung, Bích Du Cung, Oa Hoàng Cung và Bình Tâm Cung. Trong mỗi cung điện đều có một pho tượng thần bằng đá không có mặt, không phải Bạch Cẩm không muốn khắc mặt lên đó mà hắn khắc thế nào cũng không thể khắc được khuôn mặt của Thánh Nhân lên đó, cuối cùng chỉ có thể làm thành bán thành phẩm như vậy.
Bạch Cẩm đứng trước mấy tòa cung điện, tự nhủ: "Như vậy ổn rồi đó, về sau ta có thể thỉnh an mà không cần tốn thời gian chạy đến chạy đi, ta đúng là thông minh quá chừng." Khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý.
Nếu như Tiếp Dẫn biết được Thánh đạo tối thượng của bản thân, Chứng Đạo pháp môn trong mộng lại bị người khác dùng để tiện cho việc thỉnh an thì phỏng chừng phải ôm Kim Liên thập nhị phẩm mà khóc mất.
Bạch Cẩm đi vào trong Bát Cảnh Cung rồi quỳ gối xuống bồ đoàn, cung kính hành lễ nói: "Đệ tử thỉnh an sư bá, chúc sư bá Thánh đạo vĩnh xương!”
Trên Thủ Dương Sơn, Thái Thượng đang thưởng trà hơi chớp mi, hắn cảm ứng được trong bóng tối truyền đến một giọng nói vừa thỉnh an bèn mỉm cười gật gật đầu.
Trong mộng cảnh, Bạch Cẩm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của tượng thần trên chủ vị đã hiện ra, giống như Thái Thượng sư bá.
Bạch Cẩm âm thầm vui vẻ trong lòng, Thái Thượng sư bá đáp lại ta đó sao? Hắn vội vàng nói: "Đa tạ Đại sư bá!” Sau đó hắn đứng dậy rời đi.
Sau đó hắn lại chọn ngẫu nhiên Ngọc Hư Cung, vừa tiến vào liền cung kính bái nói: "Đệ tử thỉnh an sư bá, chúc sư bá Thánh đạo vĩnh xương.”
Trên Côn Luân Sơn, Nguyên Thủy khẽ gật đầu ra vẻ hài lòng, đáng khen cho tấm lòng hiếu thảo của Bạch Cẩm.
Trong mộng cảnh, Bạch Cẩm ngẩng đầu lên, khuôn mặt của tượng thần cũng dần dần hiện ra.
“Đệ tử thỉnh an sư phụ, chúc sư phụ Thánh đạo vĩnh xương!”
"Đệ tử thỉnh an Nữ Oa nương nương, chúc nương nương cát tường như ý, Thánh đạo vĩnh xương!"
"Đệ tử thỉnh an Bình Tâm nương nương, chúc nương nương cát tường như ý, Thánh đạo vĩnh xương!"
Tựa như sư phụ lúc trước vậy, không được Thánh Nhân cho phép thì dù có ở trong mộng cũng không thể nhìn thấy chân dung của Thánh Nhân nhưng chỉ cần Thánh Nhân cho phép là được! Mà có vẻ như cũng không khó lắm!
Bạch Cẩm bước ra khỏi Bình Tâm cung, hắn đứng giữa tất cả cung điện nhìn chung quanh, trong lòng dâng lên một luồng hào khí ngút trời, cái ao nhỏ của ta có thể dung nạp tận một, hai, ba,... năm vị Thánh Nhân. Toàn bộ hồng hoang còn có ai bằng?
"Sư huynh, sư huynh có nhà không?" Bên ngoài bỗng vọng đến một giọng nói trong trẻo.
Bạch Cẩm đưa thần thức trở về, hắn đứng dậy khỏi ghế dựa rồi đi ra ngoài, xuyên qua tầng tầng sóng vỗ, ra khỏi Điểu Sào.
Bên ngoài Điểu Sào, hắn thấy Quy Linh thánh mẫu đang đứng chờ.
Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Thảo nào cả ngày hôm nay ta cứ nghe được tiếng chim hỷ thước kêu mãi, thì ra là sư muội đến chơi, vào trong rồi nói.”
Quy Linh thánh mẫu khẽ cười nói: "Sư huynh biết ăn nói quá. Không cần vào đâu, hôm nay ta được lệnh của sư tôn đến để truyền ngươi đi Kim Ngao Đảo.”