Một lão già đeo mai rùa chậm rãi bước tới, chớp loé vài cái đã tới trước mặt lão Long Vương, chống gậy cười haha nói: "Bệ hạ muốn phân phó gì sao?"
Trong đại điện, trong lòng Ngao Quảng cảm thấy vô cùng bất an, dường như bản thân đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của lão già này rồi, vậy mà lại lấy danh nghĩa của mẫu hậu ra lừa ta.
Trong tay lão Long Vương xuất hiện một chiếc túi nhỏ cỡ lòng bàn tay, đưa cho Quy thừa tướng nói: "Đem đống binh khí và thần binh này đi tu sửa lại rồi cất vào phòng bảo vật của ta."
Quy thừa tướng nhận lấy túi vải, cười haha đáp lại: "Vâng!"
"A! Người không được làm vậy, những thứ đó là của ta mà!" Ngao Quảng nắm chặt cửa sổ, gào khóc thảm thiết.
Lão Long Vương hoàn toàn không quan tâm đến tiếng gào khóc của Ngao Quảng, nói: "Ta phải đến Thiên Đình, ngươi canh chừng hắn cho tốt, tuyệt đối không được để hắn chạy trốn."
Quy thừa tướng cúi người kính cẩn đáp lại: "Vâng!"
Lão Long Vương sải bước đi ra ngoài.
Từ sau khi cải thiên hoán nhật, ngày và đêm luân chuyển rất nhanh, với thần tiên mà nói thì đảo mắt đã qua một ngày, phút chốc đã qua một mùa.
Gió lạnh thổi qua, trận tuyết lớn đầu tiên của hồng hoang đã bắt đầu, tuyết dày đặc như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống phủ lên phía Đông của hồng hoang một lớp trắng xoá.
Kẽo kẹt.
Kẽo kẹt.
Một nam tử ăn mặc oai phong đang đi trên tuyết, tóc dài xõa trên vai, mày kiếm mắt sao, cả người toát ra khí chất sắc bén.
"Gầm!" Xa xa một tiếng gầm lớn truyền đến, yêu vân cuồn cuộn kéo đến bay về phía nam tử.
Nam tử ngẩng đầu, trong long nhãn lóe lên một tia sắc lạnh, lạnh lùng nói: "Nghiệt súc, tìm chết!"
Một đạo kim quang loé lên, một cây trường thương phá vỡ không trung phóng ra, ‘vút’ một tiếng liền xuyên qua yêu vân găm một con hắc báo vào ngọn núi cách đó không xa, một đòn tất sát.
Một giọng cười vang lên: "Ra tay đẹp lắm!"
Nam tử cau mày nói: "Ai đó?"
"Đến đây!" Một giọng nói như có như không từ xa vọng lại.
Nam tử do dự phất tay, trường thương găm trên núi lập tức quay lại rồi rơi vào trong tay hắn. Sau đó, hắn nắm lấy trường thương lần theo âm thanh mà đi tới.
Xuyên qua rừng cây đến cạnh một vách đá, hai bóng người đang ngồi xếp bằng trên đó. Một người mặc bạch y tuấn mỹ, ôn hoà. Người kia thì mặc trường bào vàng kim, giữa hai đầu lông mày còn mang theo một chút bá đạo.
Nam tử bước tới, nhìn bọn hắn hỏi: "Các ngươi là ai?"
Chuẩn Đề nhẹ nhàng nói: "Bần tăng Chuẩn Đề, hiện tại đang truyền đạo cho đệ tử. Gặp nhau chính là duyên phận, ngươi có thể cùng nghe."
Sắc mặt nam tử thay đổi, vội vàng quỳ xuống mặt đất nói: "Đông Hải Long tộc Ngao Hán bái kiến Thánh Nhân."
Chuẩn Đề cười nói: "Ngày trước, Long tộc cũng là một trong những bá chủ. Cho dù có xuống dốc thì ngươi cũng không nên đánh mất sự kiêu ngạo, mau đứng dậy đi!"
Trong lòng Ngao Hán ấm áp, thuyết pháp của Chuẩn Đề Thánh Nhân chính là suy nghĩ của hắn. Theo hắn, cả phụ thân và huynh trưởng đều đã mất đi sự kiêu ngạo của Long tộc, sao có thể dẫn dắt Long tộc lấy lại vinh quang được chứ?
Chuẩn Đề bắt đầu giảng đạo, hai người ngồi xếp bằng trên tuyết rồi vểnh tai lên nghe. Mặt trời mọc rồi lặn, tuyết tan rồi lại rơi, một năm sau việc giảng đạo mới dừng lại, ánh nắng ấm áp chiếu vào ba người bọn hắn.
Chuẩn Đề nhìn về phía Ngao Hán, khẽ cười nói: "Ngộ ra được gì chưa?"
Ngao Hán giật mình, vội vàng cảm kích chắp tay nói: "Đa tạ Thánh Nhân chỉ điểm."
Chuẩn Đề cười nói: "Nhớ lại năm đó, Long Tổ thống trị biển cả mang theo Tứ Hải Chi Thủy quét sạch thiên hạ, thật khiến người ta mê mẩn!"
Ngao Hán buồn bã nói: "Thế hệ con cháu bất tài như ta không bằng thế hệ trước, Long tộc ta đã chẳng còn vinh quang gì nữa."
Chuẩn Đề cười nói: "Chỉ có ngươi mới có lòng này, vinh quang mất đi cũng có thể tìm lại. Mọi chuyện trên đời mà ta quan tâm chỉ có một chữ tranh, chỉ cần nguyện ý tranh đấu thì vẫn còn hy vọng."
Ngao Hán ngồi xếp bằng trên tảng đá, sắc mặt liên tục thay đổi.
Chuẩn Đề đứng dậy nói: "Tây Giáo ta vẫn chưa có Long tộc." Sau đó nhẹ nhàng bay đi.
Lục Áp nhìn Ngao Hán một chút rồi cũng rời đi cùng với Chuẩn Đề.
"Cung tiễn Thánh Nhân!" Ngao Hán cung kính khom người thật sâu, sau khi đứng thẳng dậy liền nhìn thấy một viên ngọc đang loé sáng ở chỗ Chuẩn Đề đã ngồi, chần chờ một chút, Ngao Hán đứng dậy thu viên ngọc lại rồi nhảy xuống đáy biển.
...
Trong Đông Hải Long Cung, Ngao Hán vừa đi tới hậu viện liền nghe thấy tiếng gọi gấp gáp: "Nhị đệ, Nhị đệ, mau đến cứu ta."
Ngao Hán theo giọng nói nhìn qua, chỉ thấy một cái đầu cùng với vẻ mặt lo lắng thò ra từ cung điện bên cạnh.
Ngao Hán do dự bước tới, hỏi: "Đại ca, ngươi thế này là sao vậy?"
Ngao Quảng bi phẫn gào lên: "Lão già kia cướp pháp bảo của ta, lại còn nhốt ta lại."
Trong lòng Ngao Hán không chút gợn sóng, đây chính là Long tộc của hiện tại, không tìm cách lấy lại vinh quang mà lại còn vì vài món pháp bảo mà hai cha con có thể đánh nhau bể đầu, thật đáng buồn làm sao!
Ngao Quảng mong đợi kêu lên: "Nhị đệ, nói cho ngươi một tin tức tốt, cha tìm được cho ta một đạo lữ, là Long tộc trong Thanh Long Giới, vô cùng xinh đẹp và đáng yêu!"
"Xin chúc mừng đại ca."