Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 254: Thông Thiên mời khách




Bạch Cẩm khó hiểu: "Sư phụ tìm ta làm gì? ”

Quy Linh Thánh Mẫu lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, xin mời sư huynh theo ta đi Kim Ngao Đảo.”

“Được!” Bạch Cẩm phất tay mở ra trận pháp cấm chế của Điểu Sào, sau đó cưỡi mây đi cùng Quy Linh đến Kim Ngao Đảo.

Trên đường đi, ánh mắt Quy Linh thánh mẫu chợt lóe, nàng hỏi: "Sư huynh, ngài cảm thấy Đa Bảo sư huynh như thế nào?”

"Đa Bảo sư huynh tốt lắm! Quan tâm đồng môn, cố gắng tu luyện, là một tấm gương tốt cũng là một Đại sư huynh cực tốt.” Bạch Cẩm trả lời với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Quy Linh thánh mẫu nhỏ giọng nói: "Sao ta lại nghe nói Đa Bảo sư huynh thường xuyên làm khó ngài?”

"Hoàn toàn không có chuyện đó, quan hệ của ta và Đa Bảo sư huynh rất tốt, có đôi khi đánh nhau ầm ĩ cũng là cách để chúng ta nâng cao cảm tình."

Quy Linh thánh mẫu cười nói: "Thì ra là như vậy sao? Ta đã hiểu lầm rồi.”

Hai người tiếp tục bay về phía trước.

Gần tới Kim Ngao Đảo, đột nhiên Quy Linh thánh mẫu lại nói: "Sư huynh, ngươi có biết Đa Bảo sư huynh có nhược điểm gì không?”

"Nhược điểm?" Bạch Cẩm vuốt cằm trầm ngâm một chút rồi nói: "Đa Bảo sư huynh đạo tâm viên mãn, hình như không có nhược điểm gì, nếu như cố đào bới cho có thì chỉ có điểm là Đa Bảo sư huynh coi trọng thể diện quá thôi!”

Quy Linh Thánh Mẫu cười nói: "Đa tạ sư huynh dạy bảo.”

"Ngươi đột nhiên hỏi cái này để làm gì?"

Quy Linh Thánh Mẫu cười hì hì nói: "Không có gì, ta chỉ muốn tìm hiểu thêm về Đa Bảo sư huynh để tránh sau này tạo thành hiểu lầm gì đó mà thôi.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới Kim Ngao Đảo.

Quy Linh Thánh Mẫu dừng bước nói: "Sư huynh, sư phụ ở hậu viện, ngài tự mình đi vào đi!”

"Sư muội vất vả rồi."

Sau khi hai người cáo từ, Bạch Cẩm cất bước đi về phía hậu viện, giữa vô số linh hoa thần mộc là một cái ao, trong ao có rất nhiều cá vàng xinh đẹp đang bơi lội.

Dưới tàng cây lớn ở rìa ao có một cái bàn đá, trên bàn đá bày một ít rượu ngon, Thông Thiên đang ngồi bên cạnh bàn đá thưởng thức rượu và thức ăn.

Bạch Cẩm bước đến hành lễ: "Đệ tử bái kiến sư tôn!”

Thông Thiên cười ha hả nói: "Lại đây ngồi đi.”

“Vâng!” Bạch Cẩm đứng dậy rồi ngồi xuống ngay đối diện Thông Thiên.

Thông Thiên cười nói: "Đã bao lâu rồi chúng ta chưa dùng bữa cùng nhau.”

Bạch Cẩm cầm lấy đũa gắp ngay một miếng thịt ở trước mặt, nói: "Hình như từ sau khi người thành Thánh, sư đồ chúng ta chưa có dịp ngồi chung mâm, người vội vàng thu đồ đệ, đệ tử cũng bận rộn.”

“Hừ, ngươi bận trục xuất đám đồ đệ của sư phụ chứ gì!”

Bạch Cẩm vừa mới bỏ miếng thịt vào miệng, nghe vậy liền bị sặc rồi ho khan liên tục, hắn kêu lên oan uổng: "Sư phụ, thiên địa chứng giám cho ta! Ta làm việc này vì ai chứ? Không phải là vì người sao? Cả đám đệ tử tư chất không đồng đều, cả rồng cả cá trộn chung với nhau, số mệnh hỗn tạp, đến lúc đó xui xẻo là ai? Không phải là người sao!”

Thông Thiên hừ một tiếng, lại nói: "Ngươi còn cầm đồ tốt của sư phụ rồi đi chạy việc cho người khác.”

Bạch Cẩm vội nuốt nốt thịt, buông đũa xuống, gượng gạo cười nói: "Sư phụ, ai bảo đệ tử của người ưu tú như vậy chứ? Người nên tự hào mới phải, người mau dùng bữa đi.”

"Thôi, ta cũng lười quản ngươi, hôm nay không nói đến những người khác, ăn một bữa cơm với vi sư đi."

“Vâng!”

Bạch Cẩm lập tức gắp một miếng thịt tiên thú bỏ vào bát cơm trước mặt Thông Thiên, hắn cười hì hì nói: "Sư phụ, mời người dùng!”

“Ừm!” Thông Thiên hài lòng gật gật đầu, hai người vừa ăn vừa cười nói, phảng phất như đã trở lại khung cảnh trên Côn Luân Sơn ngày xưa.

Sau khi ăn no uống say, Thông Thiên bỗng giả vờ vô tình nhắc đến: "Nghe nói người chấp pháp của đại đội chấp pháp rất nghiêm khắc, mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã trục xuất mấy trăm đồng môn. Như vậy không tốt, chấp pháp cũng phải có mức độ, ngoài pháp luật thì vẫn còn tình cảm mà!”

"Ta đã nhận chức chấp pháp này thì đâu dám lười biếng."

Thông Thiên uyển chuyển nói: "Cùng là đệ tử Tiệt Giáo ta cả, nên lấy giáo dục làm cái cốt lõi.”

“Sư phụ, bọn hắn ra tay đánh đồng môn bị thương!”

“Ừ, vẫn có thể giáo dục mà."

“Sư phụ, bọn hắn nói năng hàm hồ!”

"Có thể nghiêm khắc trừng phạt."

"Sư phụ, bọn hắn đến chỗ Hạo Thiên sư thúc đòi Tinh Quân chi vị."

“Ha ha, không phải ngươi nói cần cổ vũ bọn hắn lên Thiên Đình ứng tuyển sao?"

Bạch Cẩm nhìn Thông Thiên đầy chán nản: "Sư phụ, thì ra không phải người nhớ ta mà là muốn nói đỡ cho đám đệ tử ngoại môn kia à.”

"Ha ha ha ha, vi sư nhớ ngươi thật mà, hơn nữa vi sư cũng lo lắng ngươi sẽ trở thành một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn nên mới khuyên ngươi khoan dung một chút. Đại đạo vốn rộng lớn, chuyện giáo dục không phân ngươi ta sang hèn. Mà hình như ta còn nghe được lời đồn, nói là ngươi muốn thực hiện chế độ gì mà “dùng ưu điểm triệt tiêu khuyết điểm”, đã có rất nhiều đệ tử không được chạm đến cánh cửa cầu đạo, như vậy có phải vô tình quá hay không? Nhìn ánh mắt khao khát của bọn hắn, sao ngươi chịu được chứ?”

Bạch Cẩm bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, Tiệt Giáo tuy lớn nhưng cũng không độ hạng người vô đức, không phải đều do người ép ta đó sao? Nếu người không thu thêm năm ngàn đệ tử kia thì đâu đến mức như vậy?”