Thiếu niên có cặp sừng lắc đầu, im lặng nhìn Ngao Quảng đang khua tay múa chân bị bắt đi, trong mắt hắn lóe lên một tia không cam lòng cùng chế nhạo, loại người này mà cũng có thể trở thành Thái tử của Đông Hải Long tộc? Long tộc còn có hy vọng gì sao? Sau đó hắn quay người bước ra ngoài.
Trong cung điện, lão Long Vương tiện tay ném một cái, Ngao Quảng liền bay ra ngã ngồi trên mặt đất.
"Cuộc chiến Vu Yêu, ngươi cũng dám trà trộn vào, không muốn sống nữa sao?"
Ngao Quảng ngẩng đầu gào lên: "Cầu phú quý trong nguy hiểm!"
Lão Long Vương bước tới, vỗ vào trán Ngao Quảng, giận dữ quát lớn: "Lão tử đã dạy ngươi, làm rồng thì không cần mặt mũi, làm việc thì không được mạo hiểm, chỉ cần sống lâu là có tất cả."
Ngao Quảng bị đánh chúi đầu xuống, sau đó ngẩng đầu kiên định nói: "Thế thì phải đợi đến khi nào? Hiện tại ta có nhiều thứ tốt hơn người rất nhiều, bây giờ toàn bộ Đông Hải đều đã biết, mộ đạo Thái Tử Long tộc không có bảo bối."
"Bốp!" Lão Long Vương lại tát hắn một cái, giận dữ nói: "Lão tử đã dạy ngươi đánh nhau không được lao về phía trước, của cải không được lộ ra bên ngoài chưa?"
"Dạy rồi!"
Lão Long Vương nhìn Ngao Quảng, tức giận nói: "Ngươi như thế này thì sao ta có thể yên tâm giao Đông Hải cho ngươi được!"
"Lão già, ta thấy giáo dục của người có vấn đề."
"Bốp!" Lão Long Vương tát thêm một cái nói: "Không lo học cho đàng hoàng mà còn dám chất vấn ta."
"Lão già..."
"Bốp!"
"Long Vương nên..."
"Bốp!"
"Đừng đánh nữa, ta sai rồi!" Ngao Quảng giơ hai tay ra mếu máo nói, trên đầu đã u lên vài cục.
Lão Long Vương ngồi xổm xuống, uy hiếp nói: "Giao hết pháp bảo trong người ngươi ra."
Ngao Quảng thuận thế lăn xuống mặt đất, liên tục lắc đầu hét lớn: "Không thể, tuyệt đối không thể! Muốn đánh muốn giết thì tùy ý nhưng pháp bảo là của ta."
Sắc mặt lão Long Vương thay đổi mấy lần, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nhi tử ngoan, phụ hoàng giàu nhất Đông hải, dưới trướng có vô số lính tôm tướng cua, sao có thể để ngươi thèm muốn mấy cái pháp bảo rách này? Ta muốn giúp ngươi tu sửa và luyện chế chúng."
Ngao Quảng nghi ngờ nhìn lão Long Vương cười nói: "Thật sao?"
"Lẽ nào ngươi muốn tiếp tục ôm mấy thứ rách nát đó sao? Sau khi tu sửa, tất cả pháp bảo đều có thể khôi phục ít nhất chín phần công lực."
Ngao Quảng trở mình từ dưới đất đứng dậy, có chút do dự.
"Cho dù ngươi không tin ta thì vẫn còn có mẫu hậu của ngươi, ngươi cũng không tin sao?"
Ngao Quảng lập tức vung tay, vô số pháp bảo, khôi giáp rách nát gì đó liền rơi xuống lộp bộp, nhấn chìm toàn bộ cung điện.
Ánh mắt lão Long Vương sáng lên, vội vàng thu lại hết pháp bảo và thần binh.
Ngao Quảng nhìn về phía lão Long Vương với ánh mắt mong chờ, hỏi: "Phụ hoàng, khi nào người có thể giúp ta tu sửa xong?"
Lão Long Vương ho khan một tiếng, chuyển đề tài nói: "Tiểu Quảng à! Phụ hoàng định tìm cho ngươi một đạo lữ."
Ngao Quảng lập tức lắc đầu nói: "Không cần! Ta đã có người mình thích rồi."
Hắn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, trong mắt ẩn chứa vẻ khao khát, dịu dàng nói: "Tuy nàng không quá điềm đạm nhưng lại vô cùng dễ thương.
Tuy xuất thân của nàng không tốt, chỉ biết trồng nấm nhưng ta rất thích ăn những cây nấm của nàng. Nàng nhăn mày, mỉm cười hay giận dữ cũng làm trái tim ta rung động. Đời này ta đã quyết không phải nàng thì không thể. Ta đối với nàng bằng cả thể xác lẫn tâm hồn và ta tin rằng nàng cũng sẽ đáp lại ta bằng cả tấm chân tình. Phụ hoàng không cần phải lo cho ta."
Lão Long Vương phất tay hiện lên một khung hình, trong khung hình là một nữ tử đang ngồi đọc sách trong rừng trúc, trên đầu tết hai bím tóc nhỏ, vẻ mặt dịu dàng, tao nhã.
Ngao Quảng tùy tiện liếc qua một cái, ánh mắt lập tức dừng lại, càng ngày càng phát sáng.
Lão Long Vương ung dung nói: "Nếu ngươi đã không đồng ý, vậy ta sẽ từ chối."
Ngao Quảng vội vàng đứng dậy, cười nói: "Phụ hoàng, ta thấy được đó! Thân là con cái thì vẫn nên nghe theo sự sắp xếp của trưởng bối, mọi việc đều nghe theo lời của phụ hoàng."
"Không phải nói có người trong lòng rồi sao? Còn không phải nàng thì không được?"
"Khụ khụ, vừa rồi ta đã cắt đứt duyên phận này, cảm thấy nàng không xứng với ta."
Lão Long Vương xoay người bước ra ngoài, nói: "Tiếp tục bế quan cho ta, không được đi ra ngoài." Sau khi đi ra khỏi cửa cung, ‘ầm’ một tiếng cung điện liền đóng lại.
Ngao Quảng vội vàng chạy đến trước cửa sổ, nói với bên ngoài: "Phụ hoàng, pháp bảo của ta phải nhanh chóng tu sửa đó, dùng loại vật liệu tốt nhất. Còn nữa, khi nào thì tiểu tỷ tỷ của ta sẽ tới?"
Bên ngoài, lão Long Vương dừng bước, xoay người cười nói: "Hài tử ngoan, hôm nay phụ hoàng sẽ dạy cho ngươi một bài học nữa. Hồng hoang vô cùng hiểm ác."
"Quy thừa tướng!"