Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 250: Ngao Hán của Long tộc




Bạch Cẩm xoay người, bất đắc dĩ nói: “Chạy rồi!”

Vẻ mặt lão Long Vương cứng đờ, lại để hắn chạy rồi?

Lão Long Viên tức giận kêu lên: “Đừng để ta bắt được hắn, nếu không thì ta chắc chắn sẽ trấn áp hắn trong Hải Nhãn một vạn năm! Một vạn năm!”

“Hắn còn tiện tay mang hai bàn hoa quả của ta đi nữa.”

"Thằng nghịch tử này! Là ta dạy dỗ hắn không tốt, Bạch Cẩm huynh đệ hai bàn linh quả này đáng giá bao nhiêu?" Lão Long Vương dậm chân đấm ngực nói.

"Lưu Ly Bích Tâm Quả."

Cả người lão Long Vương chết lặng, vẻ mặt cứng đờ.

"Lão Long Vương, ngươi sao vậy?"

Đôi mắt của lão Long Vương đột nhiên trợn trắng, tức giận quát lên: "Nghịch tử, ngươi trốn ở đâu?" Hắn quay người bỏ chạy, vẽ ra một cái rãnh thật sâu ở trên mặt biển rồi biến mất trong nháy mắt.

Thạch Cơ ở bên cạnh cạn lời nói: "Sư huynh, Đông Hải Long tộc không biết xấu hổ như vậy sao?"

Bạch Cẩm cười haha nói: "Nếu không thì sao hắn có thể trở thành Long Vương? Chẳng qua hắn là cố ý làm như vậy, để ta và Ngao Quảng kết giao nhân quả, giao tình qua lại cũng sẽ xuất hiện nhiều hơn, trải đường cho Ngao Quảng trở thành Long Vương."

Thạch Cơ bừng tỉnh nói: "Thì ra lão Long vương suy nghĩ xa như vậy! Nhưng mà sư huynh cũng thật lợi hại, nháy mắt đã nhìn ra được."

"Tất cả đều do sư huynh ta mà ra. Bàn về lôi kéo và kết giao quan hệ, hắn còn kém xa lắm! Sư muội nếu có thời gian thì đánh cờ với ta."

"Đánh cờ?"

"Ta mới nghiên cứu ra một trò chơi tên là cờ ca rô, năm quân cùng hàng, thiên cơ vô hạn." Bạch Cẩm nghiêm túc nói.

"Nghe có vẻ rất cao thâm."

Hai người đi vào trong Điểu Sào.

...

Trên Ma Cô Đảo lộn xộn, Cô Lương đang cúi người trồng những cây nấm mới, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đào hố lấp đất, đếm một, hai, ba, bốn, năm, lớn lên!"

Phần đất trước mặt nhô lên, một cái đầu nấm sắc nhọn từ từ chui ra khỏi mặt đất. Dáng vẻ đúng là phiên bản cây con của Vân Bạo Cô, linh khí xung quanh ồ ạt kéo đến tạo thành một vòng ánh sáng đầy màu sắc bên cạnh Vân Bạo Cô, vô cùng đẹp mắt.

Cô Lương đứng dậy tiếp tục đi đến bên cạnh, sau đó ngồi xổm xuống tiếp tục trồng nấm, trong lòng ngập tràn oán hận. Con rồng chết tiệt kia, ta vất vả cực khổ lắm mới trồng được một ít Thần Thông Cô, vậy mà dám đến ăn trộm nấm của ta. Lần sau gặp lại ta sẽ cho hắn một cây Hoà Bình Cô, để xem hắn còn dám ăn trộm nấm của ta nữa không.

"Tiểu tỷ tỷ!" Một tiếng gọi mừng rỡ vang lên.

Cô Lương lập tức nhảy dựng lên, ngẩng đầu tức giận quát: "Ngươi còn dám tới đây!"

Ngao Quảng mặc một bộ giáp oai phong đang đứng trên một đụn mây, nhìn Cô Lương với vẻ mặt tươi cười, nói: "Tiểu tỷ tỷ đừng hiểu lầm, ta tới đây là để xin lỗi."

Cô Lương bĩu môi, thở phì phì nói: "Không cần, ngươi tránh xa Ma Cô Đảo của ta một chút, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt."

"Dáng vẻ tiểu tỷ tỷ nổi giận cũng rất đáng yêu!" Ngao Quảng mê mẩn lẩm bẩm nói.

Cô Lương chỉ thấy cả người ớn lạnh, vô thức muốn triệu hồi Hoà Bình Cô, cây nấm bổn mạng của bản thân ném cho hắn một cái.

"Ngao Quảng, ngươi về đây cho ta!" Một tiếng hét lớn vang lên.

Sắc mặt Ngao Quảng mặc khôi giáp thần võ thay đổi rõ rệt, quay đầu lại nhìn một cái, liền vội vã chạy đi, vừa chạy vừa hét lớn: "Tiểu tỷ tỷ, chờ ta! Ta nhất định sẽ trở lại tìm nàng."

"A!" Ngao Quảng đột nhiên hét lên thảm thiết, ‘bõm’ một tiếng liền rơi vào trong biển rồi biến mất cùng với một ít bong bóng.

Đông Hải Long Vương bay tới chắp tay thi lễ với Cô Lương, nhìn thấy trên đảo lộn xộn thì lập tức bỏ chạy không nói một lời, sợ rằng sẽ biết thêm tin tức đáng sợ nào đó.

Cô Lương ‘hừ’ một tiếng rồi tiếp tục ngồi xổm xuống trồng nấm. Đào một cái hố, lấp một ít đất, đếm một, hai, ba, bốn, năm, nấm nhỏ của ta mau lớn nhé!

...

Trong Long Cung dưới đáy biển, lão Long Vương xách tai Ngao Quảng rồi sải bước đi vào trong.

Ngao Quảng bịt tai kêu to: "Ui, đau, đau! Lão già, ngươi mau buông tay ra."

Trước mặt có một thiếu niên mang cặp sừng trên đầu bước ra, chắp tay hành lễ nói: "Phụ hoàng, huynh trưởng!"

Lão Long Vương buông tay, Ngao Quảng vừa lấy lại được tự do liền nhảy sang một bên.

Lão Long Vương cười nói: "Ngao Hán, ngươi đi đâu vậy?"

Thiếu niên kính cẩn nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, Nhân tộc trên hồng hoang đại địa đã trở thành nhân vật chính bất diệt, ta muốn đến xem xem."

Lão Long Vương cau mày nói: "Trước tiên đừng đi vội, hiện tại Nhân tộc đang là trung tâm chú ý của các thế lực, không thích hợp để tiếp xúc."

"Vâng!" Người thanh niên cung kính đáp.

Lão Long Vương bước tới, giơ tay vỗ vai người thanh niên nói: "Ngươi có thể dạo quanh Đông Hải nhưng lúc gặp chuyện tuyệt đối không được manh động, tuyệt đối không được làm ra chuyện như xông vào Tiệt Giáo lần trước."

Người thanh niên kính cẩn nói: "Hài nhi hiểu rồi, lần trước là hài nhi kích động."

Đột nhiên Lão Long Vương quay đầu, tức giận quát lên: "Ngao Quảng, ngươi muốn đi đâu?"

Ngao Quảng ở bên cạnh đang khom người, rón ra rón rén đi về phía con đường nhỏ, vừa nghe thấy tiếng hét lớn từ bên trong thì lập tức bỏ chạy.

Lão Long Vương vừa giơ tay ra, Ngao Quảng lập tức bay ngược trở lại rồi rơi vào trong tay lão Long Vương, bị lão Long Vương xách vào trong cung điện.

Ngao Quảng ra sức vùng vẫy kêu lên: "Nhị đệ, cứu ta!"