Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 245: Thiên Đế bị tính kế




Trên tế đàn xa xôi, Hạo Thiên Thượng Đế khẽ mỉm cười. Hạo Thiên Tháp, Hạo Thiên Kính và Hạo Thiên Kiếm cùng xuất hiện. Hắn thu thần khí lại rồi cất bước đi xuống dưới.

Đột nhiên trên tế đàn nổi gió cuốn mây, một đám Công Đức Kim Vân vàng thẫm bay tới rồi chia làm ba. Sáu phần rơi xuống Hạo Thiên Thượng Đế, hai phần rơi xuống Dao Trì, hai phần rơi xuống Đông Hải.

Hạo Thiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên trời, không giấu được vẻ vui mừng trên khuôn mặt. Không ngờ mình còn nhận được công đức, vậy là Thiên Đạo cũng tán thành hành động của mình đúng không? Hắn lập tức yên tâm.

Quầng sáng công đức bao phủ lấy Ngọc Đế trong vài nhịp thở, sau đó biến mất.

Thân ảnh Hạo Thiên Thượng Đế bỗng xuất hiện trong Thiên Đìnhrồi đi về phía Dao Trì.

Lý Trường Canh cầm phất trần rảo bước đi tới, mừng rỡ hô: "Bệ hạ! Bệ hạ!"

Hạo Thiên dừng bước, mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"

Lý Trường Canh chạy tới gần, tiếp đó chắp tay thi lễ, vui mừng nói: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Bây giờ Thiên Đình ta đã nổi tiếng khắp hồng hoang, ngày quật khởi sắp tới rồi!"

Hạo Thiên cười ha ha, vui vẻ đáp: "Trường Canh, cho dù Thiên Đình ta quân lâm hồng hoang, vạn tiên triều bái thì ngươi vẫn là người ta tin tưởng nhất."

Lý Trường Canh cảm kích: "Tạ ơn bệ hạ!"

Hạo Thiên Thượng Đế đắc chí thỏa lòng đi ra ngoài, ánh mắt tràn đầy tự tin và mong đợi vào tương lai. Lý Trường Canh đi theo phía sau, sắc mặt ửng hồng vì hưng phấn.

Một thân ảnh chợt bay từ đằng xa tới gần bọn hắn, vừa chắp tay thi lễ vừa cung kính nói: "Bệ hạ, Vương Mẫu nương nương có lời mời!"

Hạo Thiên Thượng Đế cười sang sảng: "Xem ra Dao Trì cũng sốt sắng muốn chia sẻ niềm vui với ta. Trường Canh, ngươi sắp xếp người đi canh gác ngoài thiên môn. Có lẽ mấy ngày tới sẽ có rất nhiều thần tiên đến ứng tuyển, ngươi phải thẩm định và lựa chọn cẩn thận, tuyệt đối không được để vàng thau lẫn lộn."

Lý Trường Canh cung kính đáp: "Vâng!"

Hạo Thiên Thượng Đế hiên ngang đi đến Dao Trì, ánh mắt đong đầy ý cười. Chắc là bây giờ Dao Trì đang bày yến tiệc chờ mình! Hôm nay mình phải chuốc say Dao Trì mới được!

Hạo Thiên Thượng Đế đi vào trong Dao trì, trên quảng trường suối phun Dao Trì đặt một chiếc bàn, còn có ba nữ tử ngồi cạnh bàn, chính là ba người Dao Trì, Thường Nga và Huyền Nữ.

Thấy Hạo Thiên tới, Thường Nga và Huyền Nữ cùng đứng dậy phúc thân thi lễ: "Bái kiến bệ hạ!"

Ngọc Đế vẫy tay cười ha ha: "Không cần đa lễ, tất cả ngồi xuống đi!"

"Tạ ơn bệ hạ!"

Hạo Thiên nhìn những khối hình vuông bé xíu trên bàn, ánh mắt không giấu được vẻ nghi hoặc. Đây là thứ gì?

Dao Trì Vương Mẫu dịu dàng nói: "Bệ hạ vất vả rồi, mau ngồi đi."

Hạo Thiên không nghi ngờ gì, ngồi xuống ghế rồi lại cười ha ha: "Không vất vả! Thánh Nhân cũng ngầm chấp nhận chuyện này nên tất cả tiến hành khá thuận lợi. Còn phải cảm ơn Dao trì đã ra tay nữa!"

Thường Nga và Huyền Nữ cũng ngồi xuống.

Vương Mẫu dịu dàng hỏi: "Bệ hạ có biết đây là cái gì không?"

Hạo Thiên quan sát từng khối hình vuông nho nhỏ xếp chồng trên bàn, lắc đầu nói: "Ta không biết! Trông không giống đồ ăn."

"Đây là mạt chược, là trò chơi mới nổi ở Đông Hải. Vừa hay hôm nay Thiên Đình danh chấn hồng hoang xem như là một chuyện vui hiếm có, chi bằng chúng ta chơi mấy ván nhé?"

Hạo Thiên Thượng Đế bật cười ha hả: "Cũng được, gần đây ta phải sửa sang lại Thiên Đình mệt chết đi được, thư giãn một lát cũng tốt." Hắn tiện tay cầm một quân mạt chược lên và hỏi: "Chơi thế nào?"

"Để ta dạy ngươi."

Vương Mẫu giải thích vài câu và thử chơi mấy ván, Hạo Thiên đã nắm rõ cách chơi mạt chược, thắng vài ván liên tiếp, chốc chốc lại cười phá lên, vừa hăng hái vừa đắc ý.

Dao Trì Vương Mẫu liếc nhìn Huyền Nữ.

Huyền Nữ đẩy mạt chược trước mặt ra, uể oải cất lời: "Bệ hạ, chơi thế này chán lắm, chi bằng chúng ta đánh cược gì đó nhé?"

Thường Nga ngồi bên cạnh cười tủm tỉm hỏi: "Chúng ta cược gì?"

"Cược công đức đi! Ở Đông Hải người ta toàn chơi thế!"

"Ngươi có công đức không?"

"Đương nhiên là có!"

"Vừa hay ta cũng có!"

Vương Mẫu nhìn Ngọc Đế, tươi cười bảo: "Hạo Thiên, các nàng muốn cược công đức, ngươi thấy sao?"

Hạo Thiên Thượng Đế nhìn Huyền Nữ rồi lại nhìn Thường Nga, sau đó lắc đầu: "Không được, công đức trân quý lắm, nhỡ đâu ta thắng hết công đức của các ngươi thì ảnh hưởng đến hòa khí."

Huyền Nữ mỉm cười nói: "Theo chân bệ hạ và nương nương tạo phúc cho hồng hoang thì chẳng sợ sau này không có công đức."

Thường Nga cũng lên tiếng: "Thua thì sau này thắng lại là được."

Vương Mẫu hòa nhã cất lời: "Hạo Thiên, lẽ nào ngươi sợ rồi?"

Ngọc Đế trợn trừng mắt: "Ta mà sợ á?"

Hắn xắn tay áo, hùng hổ nói: "Nào, ta sẽ cho các ngươi xem thực lực của bản Thiên Đế, nhân tiện cho các ngươi biết thế đạo hiểm ác. Ở hồng hoang làm gì cũng phải xem thực lực, thực lực không đủ mà chỉ dựa vào đánh cược thì chỉ có thua sạch thôi."

Tiếng mạt chược lạch cạch vang lên.

"Phỗng!"

"Ù rồi!" Một tiếng cười yêu kiều vang lên.

"Bốc!"

"Mở quân!"

...

Từng giọng nói trong trẻo vang lên trong Dao Trì.

Sau một lúc lâu, Hạo Thiên Thượng Đế hồn bay phách lạc rời khỏi Dao Trì, chân lảo đảo, vẻ mặt ngẩn ngơ. Hết rồi, hết sạch rồi, mình vừa mới nhận được công đức thôi mà!

Trong Dao Trì, Huyền Nữ và Thường Nga cầm một mảnh Công Đức Vân cung kính đưa cho Dao Trì, đồng thanh nói: "Nương nương, đây là công đức ta thắng được."

Dao Trì Vương Mẫu phất tay cất công đức đi, tỏ ý hài lòng: "Lúc nãy các ngươi thể hiện tốt lắm."

Thường Nga vừa cười vừa nói: "Tất cả là nhờ nương nương dạy giỏi."

Huyền Nữ lo lắng hỏi: "Nương nương, liệu bệ hạ có nhìn ra không?"

Dao Trì Vương Mẫu mỉm cười trả lời: "Không sao đâu! Các ngươi đi chuẩn bị bữa tối đi! Có lẽ hôm nay tâm trạng bệ hạ không tốt lắm, bữa tối làm phong phú chút."

Thường Nga và Huyền Nữ cung kính đáp: "Vâng!"