Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 246: Nhân tộc vui mừng




Một chùm sáng công đức hạ xuống Đông Hải bao phủ lên Bạch Cẩm, cả Chấp Pháp Điện đều được ánh sáng chiếu thành màu vàng.

Bạch Cẩm động tâm niệm thu hồi công đức. Hắn đã có một khoản kếch xù, chút công đức này chẳng thể khiến hắn dao động.

Sáu thân ảnh trên bầu trời bay xuống, đáp trước mặt Bạch Cẩm, thần giáp trên người nhuyễn hóa thành áo choàng và trường bào.

Vũ Dực Tiên lộ rõ vẻ chấn động, hắn hỏi: "Sư huynh, vừa rồi ai ra tay vậy? Vừa ra tay đã có thể trấn áp Đông Hải."

Bạch Cẩm ung dung cất lời: "Thượng Đế Thiên Đình Hạo Thiên, tiểu sư thúc của chúng ta."

"Lợi hại, thật sự quá lợi hại, sau này Vũ Dực Tiên ta nhất định phải đạt tới trình độ này." Vũ Dực Tiên kích động nói.

"Không chỉ Đông Hải đâu, còn ở những nơi mà các ngươi không thấy nữa. Thiên Thượng Đế trấn áp cả hồng hoang."

Sáu người lặng im không nói gì. Trong khoảng thời gian này bọn hắn tung hoành Tiệt Giáo nên hơi ngạo mạn, bây giờ tâm tính ngạo mạn ấy lập tức tan tành. Hình như bản lĩnh có thể chấn nhiếp đồng môn chẳng đáng gì, so với các cường giả hồng hoang ở bên ngoài thì vẫn còn kém xa. Cả đám đưa mắt nhìn nhau.

Vũ Dực Tiên lẩm bẩm: "Uy áp hồng hoang đó! Có vẻ như ta không bao giờ làm được."

"Các ngươi đừng xem nhẹ bản thân, vị tiểu sư thúc này của chúng ta đã đi theo đạo tổ không biết bao nhiêu năm, được đạo tổ chỉ dẫn còn nhiều hơn Thánh Nhân, là nhân vật tuyệt đỉnh vô địch dưới Thánh Nhân ở hồng hoang. Thế nên hắn làm được như vậy cũng không có gì lạ. Ta tin rằng một ngày nào đó các ngươi cũng có thể tỏa sáng khắp hồng hoang, chưa chắc đã yếu hơn những kẻ có Tiên Thiên Thần Thực. Cố lên! Ta xem trọng các ngươi!"

Sáu người kích động, đồng thanh đáp: "Vâng!"

Bạch Cẩm đi ra phía ngoài, mới đi hai bước thì chợt dừng lại, hỏi với vẻ nghi ngờ: "À đúng rồi, sao vừa nãy ta lại cảm thấy sư huynh đệ Tiệt Giáo chúng ta lại nhiều thêm nhỉ?"

Triệu Công Minh ngạc nhiên nói: "Sư phụ lại thu nhận thêm năm nghìn đệ tử, ngài không biết ư?"

Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn trời, niềm vui sau khi hoàn thành nhiệm vụ Nữ Oa nương nương giao cho bỗng bay biến, cả người lập tức rơi vào trạng thái hậm hực.

Vân Tiêu gọi: "Sư huynh, sư huynh, ngài không sao chứ?"

Bạch Cẩm hoàn hồn, ủ rũ nói: "Ta không sao! Các ngươi cố gắng làm việc, ta đi trước đây." Hắn giẫm lên tường vân bay về phía Tam Quang Tiên Đảo.

Hắn về Điểu Sào của chính mình, sau đó nhảy tõm vào trong suối nước nóng. Hắn bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do, bơi chó... trong hồ nước nóng.

Sau khi cải thiên hoán nhật, chẳng mấy chốc mặt trời đã xuống núi, Bạch Cẩm nằm trong tổ nhỏ của mình ngủ say.

Đây là đêm đầu tiên sau khi cải thiên hoán nhật, rất nhiều tu sĩ trên hồng hoang không quen, cứ ngồi ngẩn người trong động phủ của bản thân.

Các sinh linh nhỏ yếu kia thì ngược lại, tất cả đều chìm vào giấc ngủ say, ngủ say sưa thoải mái.

Giờ Mão ngày hôm sau, tia nắng ban mai ló dạng, Nhân tộc trong bộ lạc gần Thủ Dương Sơn sôi nổi ra khỏi nhà đón mặt trời mới mọc. Bọn hắn reo hò rung trời, hài tử hưng phấn đến nỗi hết bật lại nhảy, khó lòng làm chủ bản thân.

Tộc trưởng để râu quai nón lẩm bẩm: "Bóng tối đằng đẵng thật sự kết thúc rồi!" Hắn đón ánh nắng mặt trời ấm áp, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc. Giờ đã có lửa, cũng không còn bóng tối đằng đẵng, đây là thời đại hạnh phúc nhất phải không?

Mặt trời lên cao hơi đất chìm xuống, hồng hoang tràn đầy sức sống, cũng có tán tu và thần tiên đến Thiên Đình với ý định mưu cầu thần vị, tìm chỗ dựa mạnh mẽ.

...

Hải vực thuộc Tiệt Giáo ở Đông Hải có vạn đảo san sát, nhìn từ trên có thể nhận thấy quần đảo bên dưới mơ hồ lộ ra một loại trận thế.

Trên một hòn đảo trong số đó mọc rất nhiều loại nấm, có lớn có nhỏ có già có non, đủ loại hình dáng.

Một thiếu niên mặc trường bào hoa lệ nhảy từ trong biển lên, thong dong lên bờ chọn chọn hái hái trong đám nấm cứ như đi lại trong hậu hoa viên nhà mình. Hắn hái một đống nấm to đùng, dùng pháp lực gói lại, sau đó đi vào trong biển.

"Tên tiểu tặc kia, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi!" Một tiếng quát lanh lảnh vang lên trên bầu trời.

Ngao Quảng vội vàng quay đầu nhìn thì thấy một thiếu nữ tết hai búi tóc nhỏ trên đầu đang đứng trên mây, tức giận bĩu môi, trong mắt hừng hực lửa giận.

Hai mắt Ngao Quảng bỗng sáng ngời, hắn vẫy tay gọi: Tiểu muội muội xuống đây, ta mời ngươi ăn nấm nấu cá, ngon cực kỳ!"

Cô Lương tức giận quát: "Tên tiểu tặc nhà ngươi cứ trộm nấm của ta suốt, hôm nay ta không tha cho ngươi đâu!"

Ngao Quảng giật mình hiểu ra, bèn nói: "Thì ra những cây nấm này là tiểu muội muội trồng! Tay nghề của ngươi tốt lắm, nấm ở đây còn ngon hơn nấm trên hồng hoang đại địa. Hay là ngươi theo ta về nhà đi! Ngươi trồng ta nấu, cuộc sống tươi đẹp ngọt ngào!"

Sau lưng Cô Lương bỗng xuất hiện một đống nấm kim châm to bự, nàng giận dữ mắng: "Tên tiểu tặc vô liêm sỉ!"

Vèo vèo vèo! Một đống nấm kim châm to bự phía sau bay ra ngoài, vạch ra từng đạo kim quang trong không trung, bắn về phía Ngao Quảng.

Ngao Quảng lập tức bay vụt ra ngoài, đáp xuống mặt biển. Bộp bộp bộp! Nơi Ngao Quảng đứng trước đó nháy mắt đã tung tóe đất đá, một cây nấm kim châm xuyên vào trong đất đá.

Nấm kim châm lập tức chuyển động, vây lấy Ngao Quảng.

Trên người Ngao Quảng chợt lóe sáng, có thêm một bộ thần giáp. Trên thần giáp có vô số vết đao kiếm, trước ngực còn lõm một chỗ.

Bộp bộp bộp bộp, âm thanh va chạm phát ra từ thần giáp, nấm kim châm bắn lên thần giáp làm bắn ra từng đạo thần quang. Mặt biển phía dưới chịu các đòn tấn công, ‘ầm ầm’ dâng lên từng cột nước.