Côn Bằng Điện lập tức phóng thẳng lên trên. Ầm! Sóng dao động cực lớn quét qua bầu trời Bắc Hải, ngay sau đó cả Bắc Hải long trời lở đất, biển cả chảy ngược, thiên địa thất thanh.
Ầm ầm, nước biển mênh mông rơi xuống Bắc Hải, trong thiên địa chỉ có một tòa bảo tháp trôi lơ lửng phát ra ánh sáng tử kim sắc.
Một giọng nói âm u vang vọng trên bầu trời Bắc Hải: "Hạo Thiên, hôm nay theo ý ngươi nhưng ngươi nợ ta nhân quả."
Trên tế đàn, Hạo Thiên Ngọc Đế bật cười sang sảng. Nợ ngươi nhân quả? Có bản lĩnh thì đến mà đòi! Hắn nhìn khắp hồng hoang, mây đen cuồn cuộn bao phủ cả bầu trời hồng hoang, dưới Cửu Trọng Thiên đen đặc một màu, thiên địa mất hết màu sắc.
Hạo Thiên cất cao giọng hô: "Hạ giới phải có mặt trời trên cao!"
Trên bầu trời tối om ở hạ giới vang lên tiếng hót lảnh lót, một con Tam Túc Kim Ô bốc cháy toả ra bạch quang nóng hừng hực xuất hiện và hóa thành một vầng mặt trời lơ lửng trên bầu trời, thoắt cái thiên địa lại khôi phục ánh sáng.
Ở phương Tây, Lục Áp đang ngồi trên đại thụ bỗng ngẩng phắt đầu nhìn mặt trời mới xuất hiện trên bầu trời, đồng thời thốt lên đầy kinh ngạc: "Phụ hoàng!" Thân ảnh hóa thành một đạo hồng quang bay lên trời.
"Tiểu hữu đi đâu vậy?" Một giọng nói hòa nhã vang lên.
Hồng quang lập tức dừng lại giữa không trung, thân ảnh Lục Áp lại hiện ra lần nữa.
Chuẩn Đề bước từ trong hư không ra, mỉm cười nhìn Lục Áp: "Tiểu hữu, với thực lực của ngươi thì đến đó sẽ bị Hạo Thiên Thượng Đế tiêu diệt."
Mắt Lục Áp đỏ ngầu, hắn giận dữ hét lên: "Phụ hoàng treo xác trên trời, sao ta có thể nhắm mắt làm ngơ? Vậy thì sao xứng làm con?"
Giọng nói vang dội của Hạo Thiên Thượng Đế lại vang lên lần nữa: "Hạ giới phải có một mặt trăng treo trên trời."
Một vầng trăng xuất hiện trên bầu trời, loáng thoáng có thể trông thấy hư ảnh một gốc cây quế trên mặt trăng. Lúc này nhật nguyệt đã ở trên trời, những vì sao vẫn chưa thấy đâu.
Chuẩn Đề ngẩng đầu nhìn bầu trời, nở nụ cười khẽ: "Phụ hoàng của ngươi hóa thân thành mặt trời soi sáng hồng hoang, từ nay về sau ngươi được hồng hoang che chở, khí vận suôn sẻ, công đức gia thân."
Hồng hoang che chở, khí vận suôn sẻ, công đức gia thân? Đầu óc Lục Áp lập tức thanh tỉnh như bị một chậu nước đá dội xuống đầu, lửa giận hừng hực hoàn toàn tắt ngấm.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, buồn bã nói: "Mặc dù phụ hoàng ta đã vẫn lạc nhưng từ nay về sau hắn vĩnh viễn ở trên bầu trời, dùng ánh sáng và sức nóng của hắn soi sáng cho ta, ta cũng có thể thường xuyên nhìn thấy hắn. Như vậy cũng coi như là một điều hạnh phúc đúng không?"
Chuẩn Đề gật đầu, tươi cười nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là đại thiện!"
Lục Áp nhìn hắn, bày tỏ nghi vấn: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi phải giúp ta?"
"Bần tăng Chuẩn Đề, chỉ là một tiểu tu sĩ đi ngang qua mà thôi." Chuẩn Đề mỉm cười trả lời.
Hai mắt Lục Áp chợt sáng lấp lánh, hắn lập tức quỳ xuống đất bái lạy: "Bái kiến Thánh Nhân, cầu xin Thánh Nhân thu nhận ta làm đồ đệ."
Chuẩn Đề nở nụ cười: "Ngươi có đại trí tuệ, đại tuệ căn, lại từng trải qua phồn vinh đến cô tịch, có nghị lực lớn. Ngươi là hiền tài hiếm có, nếu ngươi chịu được gian khổ chốn phương Tây chúng ta thì có thể theo ta đi tu hành."
Lục Áp kích động hô: "Ta chịu được hết, tạ ơn Thánh Nhân thu nhận ta làm đồ đệ." Bộp bộp bộp! Hắn dập đầu ba lạy.
Chuẩn Đề cười ha hả: "Đi theo ta!"
Lục Áp đứng dậy, đi theo Chuẩn Đề về phía Tây. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng thái dương trên bầu trời, thầm nhủ: phụ hoàng ơi, ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, tuyệt đối không vấy bẩn vinh quang của người và thúc thúc, sẽ có một ngày ta lấy lại những gì chúng ta đã mất.
Âm thanh to lớn lại vang vọng khắp thiên địa: "Hôm nay Thiên Đình ta định lại thời gian, một ngày trước đây bằng một năm bây giờ. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, chia thành bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Một ngày có mười hai canh giờ là Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi!
Giờ Tý đậm âm khí, giờ Sửu gà gáy, giờ Dần hừng sáng, giờ Mão mặt trời mọc, giờ Thìn ăn sáng, giờ Tỵ làm việc, giờ Ngọ giữa ngày, giờ Mùi mặt trời ngả về tây, giờ Thân giờ Dậu mặt trời lặn, giờ Tuất hoàng hôn, giờ Hợi đi ngủ. Lúc này thiên địa cũng nghỉ ngơi! Sau này một ngày trên trời bằng một năm dưới đất."
Tiếng nói lớn vang vọng trong thiên địa, dư âm văng vẳng.
Mặt trời và mặt trăng mờ dần rồi biến mất, thiên địa tối như bưng. Sau đó phía Đông có một tia nắng sớm ban mai, ánh sáng vạn trượng ló dạng trong nắng sớm, một vầng thái dương chầm chậm dâng cao, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng mặt đất.
Mây đen được hình thành do Tố Sắc Vân Giới Kỳ bao phủ cũng mờ dần rồi biến mất, từng đám mây trắng hiện ra trên bầu trời. Biến mất không có nghĩa là không tồn tại, thuần sắc vốn là biểu tượng cho vô sắc.
Trước Hỏa Vân Động, Toại Nhân Thị mặc da thú đi ra ngoài, trịnh trọng quay về phía Thiên Đình chắp tay thi lễ: "Tạ ơn bệ hạ!"
Đã từng cảm nhận bóng tối dài đằng đẵng khiến người ta tuyệt vọng mới biết việc cải thiên hoán nhật lúc này có tầm quan trọng nhường nào đối với Nhân tộc. Toại Nhân Thị cảm kích từ tận sâu trong tim.
Vô số sinh linh nhỏ yếu trên hồng hoang đại địa quỳ xuống đất, phát ra tiếng gầm rú đầy kích động.