Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 234: Nhân Giáo Thủ Đồ




Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, mỉm cười lên tiếng: "Chúc mừng đạo hữu nhóm ra nhân đạo sơ hỏa. Nhân đạo bất diệt, mồi lửa không tắt."

Toại Nhân Thị nghiêng đầu nhìn hắn, bình tĩnh cất lời: "Ta không thể nhìn thấu ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Nhân tộc không có cường giả như ngươi mới phải."

Đại hán để râu quai nón cũng quay sang nhìn Bạch Cẩm, vội vàng bò dậy, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Trên người Bạch Cẩm chợt lóe sáng, hắn trở lại dáng vẻ vốn có: bạch y bay phấp phới giữa núi rừng, khí chất siêu phàm, không nhiễm bụi trần.

Toại Nhân Thị cuống quít bái lạy, kích động hô: "Bái kiến Thánh sứ!"

Tộc trưởng để râu quai nón cũng kích động bái lạy: "Thánh sứ, tạ ơn Thánh sứ đã mang lửa đến cho chúng ta."

Cách đây không lâu Vu, Yêu tàn sát con người, lúc đó chính Thánh sứ đã ra tay chém giết, cản đường Đại Vu, đồng thời chỉ đường tới Thủ Dương Sơn. Có thể nói nếu không có Thánh sứ sẽ không có nhất mạch Nhân tộc ở Thủ Dương Sơn. Tất cả Nhân tộc ở Thủ Dương Sơn đều cảm động và khắc ghi ân tình của Thánh Sứ, không dám lãng quên.

Bạch Cẩm giơ tay ngăn cản hai người quỳ lạy, vừa cười vừa nói: "Không cần đa lễ! Cho dù không có ta thì các ngươi cũng có thể nghĩ ra cách nhóm nhân đạo hỏa diễm."

"Ở đây!"

"Ở phía trước!"

"Có lửa kìa!"

...

Tiếng la hét kích động từ đằng xa vọng tới, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện chạy băng băng trong bóng đêm.

Bạch Cẩm nói: "Toại Nhân Thị, ngươi đi cùng ta."

"Vâng." Toại Nhân Thị gật đầu đáp lời, không do dự chút nào.

Hai người bay lên trời, tộc trưởng để râu quai nón ở dưới mặt đất chắp tay bái thật sâu tỏ lòng cảm kích.

Mấy trăm người đông nghìn nghịt chạy tới vây quanh tộc trưởng để râu quai nón.

Một nữ nhân thô lỗ la hét: "Tộc trưởng, lửa đâu? Rõ ràng là vừa rồi chúng ta nhìn thấy lửa."

Những người khác cũng dáo dác nhìn xung quanh.

Mọi người nhao nhao sốt sắng: "Phải đó! Lửa đâu rồi?"

"Tộc trưởng, lửa đang ở đâu?"

"Lạ thật, sao lại không có dấu vết lửa cháy?"

...

Tộc trưởng để râu quai nón gầm lên: "Tất cả im miệng cho ta!"

Mọi người dần im lặng, nhìn tộc trưởng để râu quai nón với ánh mắt đong đầy mong đợi lẫn nôn nóng.

"Lửa bị mang đi rồi nhưng ta đã có cách tạo ra lửa, sau này mỗi người chúng ta đều có thể nắm giữ phương pháp tạo lửa." Tộc trưởng để râu quai nón càng nói càng hưng phấn.

Ai nấy đều xôn xao.

Nữ nhân thô lỗ hét ho: "Tộc trưởng, lẽ nào ngươi cũng ngu ngốc như Toại Nhân Thị? Lửa là thần thông chỉ thần linh mới có."

"Không sai, sao chúng ta có thể nắm giữ ngọn lửa được?"

...

Tộc trưởng để râu quai nón quát: "Tất cả im miệng cho ta, các ngươi ai cũng xem thường Toại Nhân Thị nhóm nhân đạo chi hỏa. Ta đã nói là toàn thân hắn tỏa ra kim quang, có Hỏa Phượng hộ thân, vậy mà các ngươi không tin, chỉ có ta vẫn luôn tin tưởng Toại Nhân Thị, không bỏ rơi hắn. Các ngươi có biết vừa nãy ai đến chỉ dẫn cho Toại Nhân Thị không? Là Thánh sứ đó!"

Tất cả mọi người đều im như thóc, mắt trợn tròn. Thánh sứ tới ư?

...

Trên đám mây lơ lửng giữa trời đêm, một thân ảnh mặc đạo bào thản nhiên đứng đó.

Bạch Cẩm đưa Toại Nhân Thị bay đến độ cao ngang tầm thân ảnh kia.

Huyền Đô chắp tay thi lễ, nở nụ cười nhẹ: "Bái kiến sư huynh!"

Bạch Cẩm đáp lễ: "Bái kiến sư đệ!"

Hai người đứng thẳng dậy.

Toại Nhân Thị hỏi nhỏ: "Thánh sứ, vị này là ai? Ta phải xưng hô thế nào?"

Huyền Đô nhìn hắn, khẽ mỉm cười giới thiệu: "Ta là Nhân Giáo Thủ Đồ Huyền Đô đại pháp sư phụng mệnh sư phụ đến truyền pháp dụ."

Toại Nhân Thị vội vàng chắp tay thi lễ, Huyền Đô đại pháp sư nghe có vẻ rất lợi hại đó!

Chà! Bạch Cẩm ngạc nhiên nhìn Huyền Đô, hắn trở thành Nhân Giáo Thủ Đồ rồi à!

Huyền Đô nghiêm mặt nói: "Giáo chủ Nhân Giáo ra pháp dụ, Toại Nhân Thị nhóm nhân đạo sơ hỏa, phổ biến lửa rộng rãi ở Nhân tộc, sau này có thể ẩn cư ở Hỏa Vân Động, được khí vận của Nhân tộc bảo vệ, từ nay về sau thanh tĩnh tự tại."

Toại Nhân Thị bất giác nhìn về phía Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm thúc giục: "Còn không mau lĩnh pháp chỉ?"

Toại Nhân Thị vội vàng cung kính hô: "Xin lĩnh pháp chỉ!"

Một đạo thanh quang xuất hiện trong tay Huyền Đô rồi chui vào trong cơ thể Toại Nhân Thị. Huyền Đô nói: "Tia Thái Thanh Tiên Quang này có thể bảo vệ ngươi bình an, cũng có thể dẫn ngươi vào Hỏa Vân Động."

Toại Nhân Thị cung kính cúi lạy: "Tạ ơn giáo chủ Nhân Giáo."

"Đi thôi! Nhân tộc nhờ có ngươi mới hưng thịnh."

Toại Nhân Thị lập tức bay về phía xa. Những ngày tháng không có lửa phải ăn sống uống tươi quá gian nan, Toại Nhân Thị là người rõ ràng nhất, bây giờ hắn gấp gáp muốn truyền lại phương pháp đánh lửa cho tất cả các tộc nhân.

Sau khi Toại Nhân Thị đi, Bạch Cẩm lập tức chắp tay thi lễ thêm lần nữa, đồng thời trịnh trọng nói: "Bạch Cẩm bái kiến sư huynh!"

Huyền Đô đại pháp sư cuống quít vươn tay đỡ Bạch Cẩm dậy: "Không được, sư huynh làm gì thế?"

Bạch Cẩm thuận thế đứng dậy, sau đó cất lời: "Chúc mừng sư huynh trở thành Nhân Giáo Thủ Đồ, truyền thừa đạo thống của Nhân Giáo."

Huyền Đô đại pháp sư chắp tay đáp lễ, nhăn mặt nói: "Thánh sứ, ngài đang làm khó ta đó. Ngài có đại ân với Nhân tộc, dù thế nào đi chăng nữa ta cũng không dám nhận sư huynh chi lễ của ngài."

"Thủ đồ một giáo truyền thừa đạo thống của một giáo. Tam Thanh vốn là một thể, ngươi là Nhân Giáo Thủ Đồ có địa vị cao hơn Xiển Giáo Thủ Đồ Quảng Thành Tử và Tiệt Giáo Thủ Đồ Đa Bảo, có thể nói là Đại sư huynh của tam giáo, nhận lễ của ta là lẽ đương nhiên."

Huyền Đô xua tay liên tục: "Không dám, không dám, ta nhập môn chưa lâu, sao dám giữ địa vị cao hơn chư vị sư huynh?"