Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 235: Thỉnh giáo Thái Thượng




Bạch Cẩm vươn tay, một phát quan óng ánh đẹp đẽ xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn tiện tay đặt phát quan lên đỉnh đầu Huyền Đô, đỉnh đầu Huyền Đô bỗng nặng trĩu.

Bạch Cẩm hỏi: "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"

Huyền Đô thành thật trả lời: "Rất nặng!"

"Muốn đội hoa quan ắt phải chịu sức nặng của nó." Bạch Cẩm vỗ vai Huyền Đô: "Thủ đồ của tam giáo là vinh dự và cũng là trách nhiệm của ngươi, sau này ngươi phải cố gắng tu hành, cũng phải làm tấm gương tốt giữ đoàn kết cho tất cả đệ tử tam giáo."

"Cảm ơn sư huynh chỉ dạy!"

"Đi thôi! Chúng ta về Dương Thủ Sơn."

Huyền Đô chìa tay nói: "Mời sư huynh!"

"Sao ngươi vẫn gọi ta là sư huynh? Ta đã nói rồi, hiện tại ngươi mới là sư huynh."

"Sư huynh có thể tặng ta phát quan này được không? Ta muốn cảnh tỉnh bản thân."

"Phát quan này do Nhị sư bá luyện chế, tên là Thải Hồng Minh Ngọc Quan, nếu ngươi thích thì giữ lại đi! Ta sẽ giải thích rõ với Nhị sư bá!"

"Cảm ơn sư huynh."

"Huyền Đô sư huynh, lần sau gặp được Đa Bảo và Quảng Thành Tử, ngươi nhất định phải bắt bọn hắn gọi một tiếng 'sư huynh', nhớ lưu lại ảnh cho ta nhé!"

"Ôi chao! Sư huynh à, như vậy không tốt lắm thì phải?"

Hai thân ảnh biến mất trong màn đêm.

Trong bóng đêm, Bát Cảnh Cung sừng sững trên đỉnh núi, một chiếc đèn bát giác treo ở nơi cao nhất trong cung điện, ngọn đèn ấm áp nhảy nhót soi rọi đạo cung vô cùng thanh u.

Bạch Cẩm và Huyền Đô đáp xuống trước Bát Cảnh Cung.

Hai người đồng thời chìa tay, đồng thanh nói: "Sư huynh, mời ngài đi trước."

Hai người sửng sốt, quay sang nhìn nhau, không kìm được bật cười ha hả.

Huyền Đô cười vừa nói: "Sư huynh, người tới là khách, mời ngài đi trước."

"Sư huynh, ngươi nói vậy quá đả kích người khác rồi, ta vẫn luôn coi Bát Cảnh Cung là nhà mình, không ngờ trong mắt ngươi ta vẫn là khách." Bạch Cẩm lắc đầu thở dài, làm bộ bị tổn thương sâu sắc.

Huyền Đô cuống quít chắp tay thi lễ: "Sư đệ lỡ lời, sư huynh đừng trách."

"Vậy thì ngươi vào đi!" Bạch Cẩm vươn tay đẩy đối phương, Huyền Đô đang khom lưng hành lễ không kịp phản ứng, lảo đảo chạy vào trong.

Sau khi đứng vững, hắn thẳng lưng nói với vẻ bất đắc dĩ: "Sư huynh, hành động này có phần đánh mất thân phận của ngài đó."

Bạch Cẩm vừa đi vào vừa cười ha ha: "Đến Bát Cảnh Cung là đến nhà, thân phận của ta là hậu sinh vãn bối của Đại sư bá."

"Sư huynh đã nói vậy thì ngài tự đi nhé! Ta không dẫn đường nữa." Huyền Đô chắp hai tay sau lưng, xoay người rời đi, dáng vẻ phiêu dật tự nhiên, có khí chất trác tuyệt.

"Cuối cùng sẽ có ngày Huyền Đô ta quay lưng về phía thương sinh, trấn áp tất cả kẻ địch trên thế gian!" Một giọng nói âm u vang lên, thanh điệu và ngữ điệu giống Huyền Đô tới chín phần nhưng lại tràn đầy cảm giác cô độc tịch liêu sau khi vô địch thiên hạ.

Huyền Đô vội vàng xoay người, chắp tay cười khổ: "Sư huynh, đừng hại ta!"

Bạch Cẩm cười sang sảng, đi về phía đại điện Bát Cảnh Cung. Hắn tới trước đại điện, chắp tay thi lễ: "Đệ tử cầu kiến Đại sư bá."

"Vào đi!"

Bạch Cẩm đi vào trong đại điện thì thấy Thái Thượng sư bá đang ngồi trước bàn thong dong thưởng trà.

Hắn đi đến chắp tay thi lễ nói: "Đại sư bá!"

Thái Thượng đặt tách trà xuống, ôn tồn bảo: "Đến đây ngồi."

"Vâng!" Bạch Cẩm đáp lời, sau đó đi tới bưng ấm trà trên bàn lên, cung kính rót đầy ly trà trước mặt Thái Thượng rồi mới ngồi xuống phía đối diện.

"Ngươi đó! Huyền Đô thận trọng thuần phác, ngươi ít trêu chọc hắn thôi." Thượng bất đắc dĩ nói.

Bạch Cẩm nhếch miệng cười: "Sư bá, thật ra đệ tử cũng rất thuần phác."

Thái Thượng mỉm cười lắc đầu.

Bạch Cẩm tỏ thái độ nghiêm túc: "Sư bá, thật ra lần này ta tới đây vì muốn xin thỉnh giáo."

"Vì chuyện gì?"

"Vì vô số chúng sinh cõi hồng hoang."

Thái Thượng nhìn Bạch Cẩm.

"Sư bá, người không phát hiện ngày đêm quá dài sao? Tất nhiên là đêm tối dài đằng đẵng thế này không ảnh hưởng nhiều đến chúng ta nhưng đối với sinh linh bình thường mà nói, mỗi đêm đều là tai kiếp gian nan, mỗi đêm có hàng ngàn hàng vạn sinh linh mất mạng."

Thái Thượng gật đầu hiểu ra: "Ta đã hiểu ý ngươi, sinh linh trở lại bình thường là đại thế của Thiên Đạo, có chung lợi ích với hồng hoang. Ngày đêm luân phiên cũng là pháp tắc của hồng hoang, không thể thay đổi."

"Sư bá, người cũng không làm được ư? Chỉ cần rút ngắn thời gian ngày đêm là được mà." Giọng Bạch Cẩm ẩn chứa niềm mong đợi.

Thái Thượng lắc đầu: "Thiên địa chi sơ vốn là thế, nếu thay đổi ngày đêm tức là dao động bản nguyên của hồng hoang, Thiên Đạo không cho phép." Hắn dừng giây lát rồi nói tiếp: "Nhưng không phải là không có cách."

Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy, trịnh trọng chắp tay thi lễ nói: "Xin sư bá dạy ta."

Thái Thượng nhìn hắn, ôn tồn nói: "Ngày đêm mãi mãi không bao giờ thay đổi nhưng có thể dựng nhiều thiên mạc ngăn cách nhật quyệt quần tinh, sau đó lập ra một mặt trời chuyển động dưới thiên mạc là được."

Trong đầu Bạch Cẩm chợt nảy ra một ý, hắn bất giác nói ra: "Một ngày trên trời một năm dưới đất."

Thái Thượng hài lòng: "Ngộ tính khá đấy."

Bạch Cẩm cảm kích: "Tạ ơn sư bá đã gợi ý! Đại sư bá, thiên mạc này phải dựng như thế nào?"

Thái Thượng chỉ lên trên, mỉm cười bảo: "Đi đi!"

"Người nói tới Thiên Đình ạ?"

"Thiên Đình quản lý toàn bộ thiên địa, thiên mạc cũng nên để Thiên Đình dựng. Có điều chuyện thiên mạc không đơn giản, e là Hạo Thiên khó lòng đồng ý."