Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 233: Tạo ra lửa




"Thế tại sao ngươi không đi tìm mà lại ngồi đây?" Bạch Cẩm hỏi.

"Trước đây ta từng nhìn thấy Nhân Tổ nhóm lửa." Toại Nhân Thị giơ bàn tay mình lên và nói: "Trên tay nhân tổ lóe lên ánh sáng, lửa lập tức bùng lên mà chúng ta tìm được thiên hỏa vào ban ngày, vì vậy ta cho rằng có lẽ ánh sáng đã mang lửa tới."

"Thế nên ngươi ngồi lì ở đây vì muốn tìm hiểu bí ẩn ánh sáng sinh ra lửa phải không?"

Toại Nhân Thị ngượng ngùng gật đầu.

Bạch Cẩm dẫn dắt: "Vậy ngươi có từng nghĩ thật ra cũng có thể là lửa mang tới ánh sáng."

Toại Nhân Thị thì thầm: "Lửa mang tới ánh sáng?" Hắn lắc đầu: "Không đúng, rõ ràng là ánh sáng xuất hiện trước, sau đó mới có lửa."

"Ngươi có thể nghĩ theo hướng ngược lại!"

Toại Nhân Thị nhìn Bạch Cẩm một cách khinh bỉ: "Người trẻ tuổi, chúng ta phải tin vào mắt mình."

Được thôi! Tóc ngươi dài ngươi có lý, ta chẳng thèm tranh cãi với ngươi.

Bạch Cẩm tiếp tục dẫn dắt: "Chúng ta đổi sang góc độ khác, nếu không tìm được bí ẩn từ ánh sáng thì chúng ta có thể nghĩ xem lửa còn có đặc điểm gì, ngoài sáng ra còn gì nữa?"

Toại Nhân Thị sửng sốt, tự lẩm bẩm một mình: "Ngoài ánh sáng ra còn có gì? Còn có... rất nóng!" Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, bần thần sững sờ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Toại Nhân Thị ngồi đó không nhúc nhích như đã chết, song ánh mắt càng lúc càng sáng.

Bóng đêm trôi theo thời gian, thiên địa càng thêm vắng lặng, một cơn gió lạnh thổi qua.

Tộc trưởng để râu quai nón mặc áo choàng lông đi từ trong bộ lạ ra ngoài, xách một cái chân heo khô khốc đưa cho Bạch Cẩm: "Ăn chút đi! Không ăn gì thì không chịu nổi đâu."

Toại Nhân Thị bỗng sực tỉnh, nhảy bật lên rồi chạy băng băng ra ngoài, vẻ mặt như điên như cuồng.

Tộc trưởng để râu quai nón sững sờ, sau đó giận dữ hét to: "Này, ngươi làm gì thế? Bên ngoài nguy hiểm lắm!" Hắn giậm chân lên mặt đất, một tiếng 'rầm' chấn động vang lên, đất đá rạn nứt. Hắn lao ra như đạn pháo, kéo dài hơn hai mươi mét trên không trung rồi rơi 'bịch' xuống trước mặt Toại Nhân Thị.

Tộc trưởng để râu quai nón xoay người lại, tức giận quát: "Quay về cho ta!"

Dường như Toại Nhân Thị không nhìn thấy tộc trưởng để râu quai nón, trong mắt hắn chỉ có rừng cây nghìn mét, điên cuồng chạy về phía trước.

Ánh mắt tộc trưởng để râu quai nón chợt đóng băng, hắn vươn móng vuốt như Thần Ưng chộp về phía Toại Nhân Thị.

Bạch Cẩm chạm chân lên mặt đất bay tới, thuận tay cản lại bàn tay của tộc trưởng để râu quai nón rồi đẩy ra.

Tộc trưởng để râu quai nón lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt khó tin: "Ngươi nhập đạo rồi ư?"

Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Tộc trưởng, hãy xem hắn làm gì."

Toại Nhân Thị chạy vào trong rừng cây, tìm kiếm trên mặt đất, cuối cùng tìm được một bó củi khô. Hắn lại tìm một cây gậy gỗ, ngồi xổm bên cạnh một tảng đá lớn, chọc gậy gỗ lên bó củi, sau đó dùng hai tay cọ thật mạnh.

Gậy gỗ chuyển động cực nhanh trong tay Toại Nhân Thị, thể chất cường đại đã cung cấp động năng dồi dào cho gậy gỗ, chuyển hoá thành một chùm quang ảnh.

Tộc trưởng để râu quai nón đi tới, hỏi ra thắc mắc: "Hắn làm gì thế?"

Bạch Cẩm ung dung trả lời: "Hắn đang làm một chuyện trọng đại có thể ảnh hưởng tới tương lai của cả Nhân tộc chăng?"

Tộc trưởng để râu quai nón cười nhạo: "Chỉ dựa vào hắn? Một phế nhân bị điên mà thôi. Nếu không nể tình hắn từng dốc sức cho Nhân tộc thì ta đã đuổi hắn đi từ lâu rồi."

Gậy gỗ chuyển động càng nhanh, bó củi trên tảng đá dần biến thành màu đen, tiếp đó tỏa ra làn khói xanh mỏng manh cùng chút ít đốm lửa lập lòe.

Nụ cười trên gương mặt tộc trưởng để râu quai nón dần biến mất, hắn trợn tròn mắt nhìn bó củi dần chuyển thành màu đen, lẩm bẩm nói: "Đây là... đây là lửa ư?"

Một cơn gió thổi qua, tộc trưởng để râu quai nón vội vàng cởi y phục ra, cố chịu rét lạnh ngồi xổm bên cạnh tảng đá lớn, trải áo choàng lông ra che gió lạnh vì sợ gió thổi tắt đốm lửa nhỏ xíu kia.

Bạch Cẩm vươn tay, một đống cỏ khô bay từ đằng xa tới, rơi xuống bên cạnh Toại Nhân Thị.

Toại Nhân Thị liếc nhìn cỏ khô, tức thì ánh mắt sáng ngời. Hắn lập tức dừng tay, cầm cỏ khô cẩn thận đặt lên bó củi lập lòe đốm lửa, sau đó phồng miệng thổi.

Khói trắng càng lúc càng dày đặc làm Toại Nhân Thị ho liên tục vì bị sặc, thế nhưng nụ cười trên gương mặt không cách nào che giấu.

Một ngọn lửa bốc cháy trên cỏ khô, tiếp đó bùng lên thành cột lửa cao vút, tỏa ra ánh sáng và độ nóng mãnh liệt bức lui Toại Nhân Thị và tộc trưởng để râu quai nón.

Tộc trưởng để râu quai nón quỳ 'bịch' xuống đất, reo hò trong tâm trạng vui mừng khôn xiết lẫn kích động: "Lửa, lửa kìa! Lửa của chúng ta!"

Toại Nhân Thị cũng ngây người nhìn ngọn lửa, trong mắt lấp lánh giọt nước mắt kích động. Mình thành công rồi, mình thành công tạo ra lửa rồi!

Một áng kim vân xuất hiện trong bầu trời đêm đầy sao. Kim vân giáng xuống dưới, chia ra làm ba: bảy phần rơi vào trong cơ thể Toại Nhân Thị, hai phần rơi vào người Bạch Cẩm, còn một phần dung nhập vào bó củi và gậy gỗ trên tảng đá lớn. Ngay sau đó, bó củi và gậy gỗ lấp lánh ánh sáng công đức màu vàng thẫm, hóa thành khí vận thần khí của Nhân tộc.

Khí tức trong người Toại Nhân Thị liên tục tăng cao, từ Thiên Tiên, Chân Tiên, Huyền Tiên, Kim Tiên cho tới khi đến Kim Tiên hậu kỳ mới dừng lại. Trong đôi mắt hắn bập bùng hỏa quang, uy nghiêm không thể nhìn thẳng. Toại Nhân Thị vẫy tay, khúc gỗ và gậy gỗ bên dưới lập tức bay lên rơi vào trong tay hắn, trên khúc gỗ vẫn còn ngọn lửa nóng rực.