Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 230: Nữ Oa nương nương triệu kiến




Lý Trường Canh bị Hạo Thiên Thượng Đế lôi kéo, lảo đảo đi vào trong Thiên Đình mà lòng hoảng hốt. Không phải là Thiên Đình vẫn giống Yêu Đình trước kia đấy chứ? Sao hắn lại có cảm giác như bản thân đang đi vào hang ổ thổ phỉ thế này!

Lão đầu vội lên tiếng: "Đạo hữu, ta nghe nói muốn ứng tuyển thì phải tiến hành tỉ thí và phỏng vấn, xin hỏi kiểm tra ở chỗ nào?"

"Bỏ phần thi viết rồi, ngươi đã qua vòng phỏng vấn."

"Nhưng ta chưa làm gì cả!"

"Ta bảo ngươi qua là qua, đạo hữu tên là gì?"

"Bần đạo là Lý Trường Canh!"

"Ha ha, tên rất hay!"

Lão đầu mờ mịt như lọt vào sương mù, tên mình hay chỗ nào?

Hạo Thiên Thượng Đế thân thiết kéo Lý Trường Canh đi vào trong Thiên Đình, trong lòng tràn đầy kích động. Thật không dễ dàng, cuối cùng cũng tuyển được một nhân thủ, đã có một khởi đầu tốt. Không biết bên chỗ đám Dao Trì thế nào, sẽ không rơi vào tình cảnh chẳng tuyển được ai đâu nhỉ?

...

Sau khi Bạch Cẩm trở về Đông Hải, hắn trải qua mấy ngày tiêu sái. Nào là chơi mạt chược với mấy vị sư muội, nào là đấu Yêu Vương, nào là đi thỉnh an sư phụ hàng ngày, nào là kiểm tra công việc của đại đội chấp pháp, nào là trêu chọc mấy tên cấp dưới của Đại sư huynh tài hoa xuất chúng, sau đó tiếng gào thét giận dữ vang khắp Đông Hải. Rất nhiều đệ tử Tiệt Giáo cảm thấy, sau khi Đại sư huynh từ bên ngoài trở về thì Đa Bảo sư huynh trở nên nóng tính hơn nhiều, Tiệt Giáo cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.

Ban đêm mấy ngày sau, Bạch Cẩm mặc đồ ngủ nằm trên ghế dựa ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao, bên trái là nước trái cây, bên phải là đồ ăn vặt, nhàn nhã thưởng thức bầu trời đêm vắng lặng. Thế giới đẹp như vậy, chúng ta phải đoàn kết yêu thương.

Nếu mấy chỗ dựa của mình có thể chung sống hòa thuận thì càng tuyệt hơn. Sư phụ và sư bá ngứa mắt nhau, hình như Bình Tâm nương nương và Nữ Oa nương nương lại đối đầu. Thân là người giàu lòng bác ái phải ôm chặt tất cả các chỗ dựa, hắn khổ quá đi! Cách mạng chưa thành công thì hắn vẫn phải tiếp tục cố gắng. Cố lên!

Bạch Cẩm nghĩ tới nghĩ lui, mí mắt không ngừng đánh nhau, cuối cùng hắn mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong một tòa cung điện, không gian xuất hiện sóng dao động, sau đó thân ảnh Bạch Cẩm bước ra khỏi sóng dao động. Hắn quan sát xung quanh, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Đây là đâu? Rõ ràng là mình đang ngủ, sao lại đến đây? Lẽ nào mình lại bị triệu hoán? Nhưng sao ở đây chẳng có một bóng người?

Một tiểu hài mặc yếm đỏ chạy tung tăng từ bên ngoài vào, cười hì hì gọi: "Đại ca!"

Bạch Cẩm quay đầu, thốt lên đầy kinh ngạc: "Linh Châu Tử? Ta đã tới Oa Hoàng Cung à?"

Linh Châu Tử gật đầu: "Đúng vậy! Nương nương bảo ta dẫn ngươi qua đó." Hắn vẫy tay gọi: "Đại ca, đi cùng ta mau lên!"

Bạch Cẩm theo Linh Châu Tử đi ra ngoài, băng qua một đoạn hành lang dài dằng dặc rồi bay ra thế giới bên ngoài.

Phóng tầm mắt ra xa có thể thấy một cây đại thụ sừng sững bên dưới, cao như cái ô, buông xuống dây leo. Dưới gốc đại thụ có một hồ nước trong vắt bao quanh, những bông hoa nhỏ tươi tốt ven bờ tô điểm cho khung cảnh thêm duy mỹ tự nhiên.

Nữ Oa mặc cung trang hoa lệ đang dạo bước ven hồ, thỉnh thoảng có phi điểu lướt qua khoảng không trên hồ nước làm sóng nước bắn tung tóe.

Linh Châu Tử dừng đám mây lại và nói: "Đại ca, ngươi đi đi!" Sau đó hắn lặng lẽ truyền âm: "Ngươi cẩn thận chút, tâm trạng nương nương không tốt lắm."

Bạch Cẩm gật đầu, bay xuống dưới đáp bên cạnh hồ nước rồi đi về phía Nữ Oa nương nương. Sau khi đến gần, hắn vừa chắp tay thi lễ vừa cung kính hô: "Đệ tử bái kiến sư thúc!"

Nữ Oa gật đầu bảo: "Đứng lên đi!"

Bạch Cẩm đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo sau Nữ Oa nương nương.

Nữ Oa ung dung cất lời: "Lúc trước ngươi đã đi đến Địa Phủ à?"

Bạch Cẩm thành thật trả lời: "Vâng! Địa Phủ vừa mới lập nên vô cùng hỗn loạn, Bình Tâm nương nương triệu kiến nhờ ta hỗ trợ tìm biện pháp."

Nữ Oa bình thản nói: "Bình Tâm nói gì với ngươi?"

"Cũng không có gì, nàng bảo ta giúp đỡ xử lý chuyện của Địa Phủ. À đúng rồi, Bình Tâm nương nương còn nói trên khắp hồng hoang, nữ tử mà nàng bội phục nhất chính là nương nương người. Đại khí phách và danh tác của người đã giành vinh quang cho nữ tử khắp hồng hoang."

Nữ Oa lắc đầu, bật cười nói: "Ngươi nói dối, ta hiểu Bình Tâm, chắc chắn nàng không bao giờ nói vậy."

Bạch Cẩm cười gượng: "Có lẽ câu từ chau truốt đôi chút nhưng đại ý không thay đổi."

"Sau này ngươi ít đi Địa Phủ thôi, ngươi tiếp xúc với nàng chẳng có ích lợi gì đâu."

Bạch Cẩm nói nhỏ: "Nương nương, hẳn là Bình Tâm nương nương cũng tốt chứ? Nàng và người đều là Thánh Nhân đại từ đại bi mà."

Nữ Oa ngẩng đầu nhìn phương xa, ung dung giải thích: "Bình Tâm là tồn tại đại thiện nhất hồng hoang, vì hồng hoang chính nghĩa nàng có thể hi sinh bản thân, có thể thờ ơ nhìn Vu tộc sụp đổ. Tương tự, nàng cũng có thể hi sinh ngươi vì chính nghĩa. Kiểu người này chỉ có thể kính nể chứ không thể tới gần, nếu không đến lúc nàng dùng chính nghĩa áp đặt, ta cũng không cứu được ngươi."

Bạch Cẩm cúi đầu đáp: "Vâng! Tạ ơn nương nương đã chỉ dẫn, đệ tử ghi nhớ trong lòng."

Trong lòng hắn trào dâng cảm xúc bất đắc dĩ. Giờ thì hay rồi, Bình Tâm nương nương không cho mình thân thiết với Nữ Oa nương nương, Nữ Oa nương nương cũng không cho mình thân thiết với Bình Tâm nương nương. Mình chỉ muốn ôm chặt chỗ dựa ăn no chờ chết thôi mà, sao lại khó vậy? Đột nhiên hắn cảm thấy hình như bây giờ ôm chỗ dựa đã trở thành một việc rất nguy hiểm.