Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 229: Thiên Đình vắng vẻ




Hằng Nga để những món ngon lên bàn, phúc thân cung kính hành lễ nói: "Bái kiến Thiên Đế bệ hạ."

Hạo Thiên mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, ngồi đi!"

Bốn người ngồi xuống vây quanh bàn ăn, vừa ăn uống vừa nói giỡn, Hằng Nga vốn có chút câu nệ bị Dao Cơ lôi kéo cũng dần buông lỏng.

Sau khi ăn uống xong, Dao Cơ lôi kéo Hằng Nga đi thăm Thiên Đình, ngồi vào bàn phía trước.

Dao Trì buồn bã nói: "Địa phủ đã đi vào đúng quỹ đạo mà Thiên Đình chúng ta còn chưa bắt đầu, aizz… sao lại khó khăn như vậy chứ? Ta rất muốn trở về làm đạo đồng cho Đạo tổ."

Hạo Thiên vội vàng hỏi: "Địa phủ làm như thế nào?"

"Thông báo chiêu mộ nhân tài quản lý trong hồng hoang."

Dao Trì gật đầu nói: "Đúng vậy! Nghe nói có tới mấy chục ngàn Tiên Thần chấp nhận lời mời tiến đến, ngay cả đệ tử của Thánh Nhân cũng tới."

Trong mắt Họa Thiên lóe lên tia hâm mộ, mấy vạn Tiên Thần! Nếu tới Thiên Đình chúng ta thì tốt biết mấy? Rồi đề nghị nói: "Nếu không thì chúng ta cũng tổ chức một đại hội chiêu mộ đi?"

Dao Trì do dự nói: "Bình Tâm nương nương vừa tổ chức một đại hội chiêu mộ, ngay sau đó chúng ta cũng tổ chức một cái, đạo văn trắng trợn như vậy có phải không tốt lắm hay không?"

Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Chuyện Tiên Thần sao có thể gọi là đạo văn? Chúng ta chỉ đang tham khảo! Hơn nữa mọi việc đều là vì để cho Thiên Đình có thể vận hành sớm, tạo phúc cho hồng hoang, không có chút tâm tư khác."

"Được rồi! Ngươi đã đề nghị thì ngươi làm, ta không quan tâm." Dao Trì đứng dậy phiêu diêu bay đi.

Hạo Thiên ngồi một mình trên bàn, nhất thời có chút sững sờ, sao lại đột nhiên trở thành ta làm rồi? Đây không phải là vấn đề của Thiên Đình chúng ta sao? Trong đầu thoáng hiện lên một ý niệm, có phải ta bị tính kế rồi hay không?

...

Tam Quang Tiên Đảo trên Đông Hải, Bạch Cẩm, Thạch Cơ, Cô Lương, Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu ở phòng bài bạc đánh mạt chược, trên mặt mỗi người cũng dán mấy tờ giấy đầu tiên.

Đột nhiên một đạo âm thanh thật lớn vang lên trong thiên địa: "Thiên đình sơ lập, trăm phế đợi hưng, ta Hạo Thiên Thượng Đế ở thiên đình cử hành đại hội chiêu mộ để tìm thần linh vận chuyển thiên địa, dù là Yêu Tiên Thần hay Ma, ai có ý đều có thể tới."

Thạch Cơ ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Sư huynh, Thiên Đình cũng tổ chức chiêu mộ."

Bạch Cẩm đẩy quân bài trước mặt mình một cái, nói: "Thạch Cơ, ngươi đi truyền mệnh lệnh của ta, nói người đứng đầu Thiên Đình là sư thúc của đệ tử Tiệt Giáo ta, dựa vào tình đoàn kết hữu ái tương trợ lẫn nhau, Tiệt Giáo ta khích lệ đệ tử đi tới Thiên Đình đảm nhiệm Thần vị."

Thạch Cơ hơi do dự nói: "Lúc địa phủ tuyển mộ, sư phụ cũng đã hạ lệnh để cho tất cả đệ tử không cho phép đi."

"Có nói không cho phép tham gia đại hội chiêu mộ của Thiên Đình sao?"

"Vậy thì không có!"

"Vậy tức là có thể, ta muốn khích lệ đệ tử Tiệt Giáo chúng ta tự lực cánh sinh."

Bích Tiêu cười khanh khách nói: "Sư huynh, e là không có sư huynh muội nào bằng lòng đến Thiên Đình nhậm chức đâu. Tự do tự tại ở Đông Hải rất tốt, sao phải đi nghe người khác sai khiến?"

Quỳnh Tiêu cũng gật đầu lia lịa: "Phải đó, nếu cho ta vị trí chủ Thiên Đình thì ta có thể thử tranh giành."

"Đây là suy nghĩ của các ngươi lúc này sao?"

Mấy vị sư muội đều gật đầu, nghĩ vậy thì có gì sai? Sao phải làm thuộc hạ cho kẻ khác? Thật mất mặt!

"Tùy duyên vậy! Muốn đi thì đi, không muốn đi thì cũng chẳng bắt buộc."

Thạch Cơ đứng dậy đáp: "Được!" Sau đó xoay người đi ra ngoài.

Cô Lương đặt mông chiếm chỗ của Thạch Cơ, cười hì hì nói: "Đến ta, đến lượt ta!"

Tiếng mạt chược 'cạch cạch cạch’ lại vang lên lần nữa.

...

Trước Nam Thiên Môn đặt một chiếc bàn, Ngọc Đế ngồi sau bàn nhìn bên ngoài với ánh mắt trông mong. Nghe nói lúc Địa Phủ tuyển dụng, Tiên, Ma, Thần và Yêu hội tụ lên tới mấy vạn cường giả. Yêu cầu của trẫm không cao, dù gì cũng phải có một vạn cường giả nhỉ! Trẫm nhất định phải lựa chọn cẩn thận, tuyển chọn lấy người xuất sắc. Trong đầu hắn bắt đầu nghĩ đến từng đề mục khảo sát.

Thời gian trôi qua rất lâu, ngoài thiên môn vẫn vắng tanh vắng ngắt, gió cuốn mây tan, không có lấy một bóng người.

Nhất định là do xa quá, Cửu Trọng Thiên đã thành rãnh trời, chắc chắn là do lên đây khó khăn quá. Cứ từ từ, tiếp tục chờ đợi đi! Hạo Thiên tự an ủi bản thân, mong ngóng nhìn ra bên ngoài.

Nửa ngày sau, gương mặt Hạo Thiên Thượng Đế dần trở nên cứng đờ.

Đến chập tối, ánh mắt Hạo Thiên Thượng Đế dần tuyệt vọng. Hắn xoa gò má lạnh như băng rồi đứng dậy đi vào trong Thiên Đình, bóng lưng mới tiêu điều làm sao!

"Đạo hữu, chờ... chờ đã!" Một tiếng gọi sốt sắng đột ngột vang lên.

Hạo Thiên Thượng Đế bỗng xoay người, chỉ thấy một áng mây trắng đang bay nhanh tới. Một lão đầu đứng trên bạch vân, tay cầm một cây phất trần.

Hai mắt Hạo Thiên Thượng Đế chợt sáng ngời, hắn vội vàng bước tới nghênh đón.

Mây trắng dừng trước Nam Thiên Môn, lão đầu bước xuống khỏi đám mây, cuống quít hỏi: "Nghe nói nơi này đang tuyển dụng thần linh cho Thiên Đình, chẳng hay đã kết thúc chưa?"

"Ngươi đến ứng tuyển ư?"

Lão đầu gật đầu lia lịa: "Đúng thế!"

Hạo Thiên Thượng Đế kích động bước tới túm lấy tay lão đầu, mừng rỡ cười to: "Chúc mừng ngươi, ngươi được nhận rồi! Đi nào, đi vào cùng ta!"