Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 231: Thông Thiên lại thu nhận năm ngàn đệ tử




Bạch Cẩm tò mò hỏi: "Nương nương, người tìm ta đến đây vì chuyện gì?"

Nữ Oa nhíu mày hỏi ngược lại: "Không có chuyện gì thì không được tìm ngươi à?"

"Đương nhiên là được, người có thể gọi ta đến bất cứ lúc nào, ta chờ lệnh cả ngày lẫn đêm, tùy nương nương sai bảo."

"Bao lâu rồi ngươi không đến Nhân tộc?"

"Từ sau cuộc chiến Vu Yêu, đệ tử không đến Nhân tộc nữa. Không giấu gì nương nương, ta sợ bản thân sẽ nhớ lại thảm trạng lúc đó."

Nữ Oa ung dung nói: "Đi xem thử đi! Cũng nên giải quyết mối phiền phức của Nhân tộc rồi!"

"Vâng!" Bạch Cẩm cung kính đáp một tiếng rồi hỏi: "Đệ tử có thể hỏi đó là mối phiền phức gì không?"

"Ngươi tự đi mà xem!"

...

Trên ghế dựa trong Điểu Sào, Bạch Cẩm bỗng mở choàng mắt, nhớ lại cảnh tượng trong mơ. Hắn thở dài một hơi, mình mới nhàn nhã được mấy ngày thôi mà! Lại có nhiệm vụ giao xuống!

Hơn nữa có chuyện gì cũng chẳng nói rõ mà cứ bắt mình phải đoán, Thánh Nhân ai cũng thích ra vẻ thần bí.

Bạch Cẩm lập tức trở mình đứng dậy, bước ra một bước liền xuất hiện bên trên Điểu Sào. Nóc Điểu Sào từ từ khép lại rồi đóng chặt theo một tiếng 'ầm'.

Bạch Cẩm chắp tay bái lạy Bích Du Cung, sau đó thân ảnh méo mó giây lát rồi lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Trong Luyện Khí Điện ở Bích Du Cung, Thông Thiên thở dài thườn thượt, sao lại có cảm giác Bạch Cẩm không phải đệ tử của mình thế nhỉ? Mới từ Địa Phủ về lại bị Nữ Oa kéo đi mất, sao hắn còn bận rộn hơn kẻ làm sư phụ này thế?

Bọn hắn người nào người nấy đều nhớ thương đệ tử của mình, đột nhiên tâm trạng hắn xuống dốc, hơi hậm hực một tí!

Sau đó Thông Thiên lên tiếng gọi: "Vô Đương!"

Vô Đương thánh mẫu đi từ bên ngoài vào, chắp tay thi lễ nói: "Sư tôn!"

"Truyền tin Tiệt Giáo ta mở cửa cầu đạo, thu nhận năm nghìn đệ tử."

Vô Đương thánh mẫu ngẩng đầu, do dự trong chốc lát rồi nói: "Sư phụ, sư đệ về rồi, ta nên giao việc chiêu mộ đệ tử cho hắn phụ trách."

Thông Thiên cất giọng âm u: "Hắn lại chạy mất rồi!"

Vô Đương thánh mẫu sửng sốt, tiểu sư đệ bận đến vậy ư? Nàng ngập ngừng lên tiếng: "Năm nghìn hơi nhiều thì phải?"

"Không nhiều! Ngươi đi đi!"

Tiểu sư đệ không ở đây, không ai có thể ngăn cản quyết tâm thu nhận đồ đệ của sư phụ. Vô Đương thánh mẫu bất đắc dĩ trả lời: "Vâng, đệ tử tuân lệnh!" Sau đó nàng xoay người đi ra ngoài.

"Bây giờ tâm trạng khá hơn rồi." Thông Thiên hài lòng tiếp tục luyện chế linh bảo, dù sao cũng phải thưởng ít đồ cho các đệ tử ưu tú.

...

Bạch Cẩm xuất hiện trên Thủ Dương Sơn, thong thả lướt mây đạp gió phi hành, vừa bay lơ lửng trên một bộ lạc vừa chăm chú quan sát bộ lạc bên dưới.

Ở trung tâm bộ lạc treo một chiếc phù triện lấp lánh nhật quang, soi sáng bóng đêm mang đến chút ấm áp trong đêm tối.

Bạch Cẩm vừa liếc mắt đã nhìn ra lai lịch của phù triện, trên đó có khí tức của Huyền Đô, có thể trấn nhiếp yêu ma và xua đuổi Thánh Quỷ.

Vài thiếu niên mười mấy tuổi mặc da thú, eo giắt trường đao, tay cầm cung tên đi qua đi lại trong cánh rừng tối om.

Bỗng nhiên thiếu niên dẫn đầu giơ tay lên, mừng rỡ nói: "Chú ý, phía trước có man ngưu!"

Các thiếu niên còn lại cũng vui mừng ra mặt, lần lượt bay 'vèo vèo vèo' lên cây rồi núp trong lá cây.

Lao xao! Âm thanh giẫm lên cành cây vang lên, một con man ngưu to lớn chậm rãi đi tới, cặp mắt của nó lập lòe phát ra tia sáng âm u trong bóng đêm.

"Quác..." Tiếng quạ đen đột ngột vang lên.

"Vút!"

"Vút!"

Mấy mũi mộc tiễn bắn từ trên cây xuống.

Phì!

Phì!

Hai mắt man ngưu lập tức đỏ ngầu.

"Ọ!" Man ngưu phát ra tiếng rít gào vì đau đớn.

Mấy đạo thân ảnh lao ra khỏi lùm cây, trường đao quét qua không trung rồi chém mạnh vào người man ngưu phát ra âm thanh nặng nề như chém vào đất đá.

Ầm ầm! Man ngưu gồng lên, hai chiếc sừng sắc bén, phát ra tiếng tru "ọ", "ọ".

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Từng cây đại thụ bị đụng gãy hoặc bị chém đổ trong quá trình chiến đấu, sau đó bị hất bay rồi đập vào trong rừng gây ra tiếng nổ lớn.

Tiếng gào thét phẫn nộ trong chiến đấu liên tiếp vang lên trong núi rừng nhưng mấy thiếu niên mười mấy tuổi vẫn chậm chạp không có cách nào chém giết man ngưu.

Thiếu niên dẫn đầu lộ vẻ mặt nôn nóng, cắn răng ra lệnh: "Rút lui!"

Một thiếu niên khác sốt ruột hét to: "Không được, đêm dài đằng đằng đã đến, gặp được thức ăn thì tuyệt đối không được từ bỏ!"

"Gừ!"

"Gru..."

...

Từng tiếng kêu của dã thú liên tục vang lên.

Mặt mày thiếu niên dẫn đầu chợt biến sắc, hắn hô: "Động tĩnh săn bắn quá lớn, rút lui, mau rút lui!"

Cho dù các thiếu niên khác có không cam lòng đến mấy thì cũng đành phải rút lui. Săn thú vào ban đêm khó khăn gấp bội, dã thú trở nên hung dữ hơn, chỉ chậm chút thôi thì kẻ trở thành con mồi rất có thể sẽ là bọn hắn.

Bạch Cẩm không can thiệp vào sự lựa chọn của đối phương, hắn đứng trên bộ lạc này quan sát một lúc rồi tiếp tục bay tới các bộ lạc khác. Cuộc chiến Vu Yêu vừa mới kết thúc không lâu, không có nhiều bộ lạc Nhân tộc cho lắm, trong đó có một phần sống dựa vào Thủ Dương Sơn, một phần sống dựa vào Ngũ Trang Quan.

Bạch Cẩm lặng lẽ quan sát từng bộ lạc, thấy Nhân tộc cầu sinh trong đêm tối. Ban đêm dài đằng đẵng không chỉ tối tăm mà còn áp lực, không chỉ riêng Nhân tộc mà các chủng tộc khác cũng thế, tất cả đều trở nên cuồng bạo.