Bình Tâm thấy Hình Thiên bất động bèn lên tiếng: "Nghe nói có Quỷ Vương làm loạn, ngươi đi trấn áp hắn đi."
"Vâng!" Hình Thiên vội vàng đáp lời, sau đó đứng dậy rời đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Bình Tâm vẫy tay gọi: "Bạch Cẩm, ngươi đến đây."
"Vâng!" Bạch Cẩm lập tức bước tới, ngồi xếp bằng trên tảng đá bên dưới Bình Tâm rồi vươn tay đấm chân cho nàng.
Bình Tâm hơi mất tự nhiên, nàng hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Nương nương, đệ tử đang biểu đạt lòng sùng bái của bản thân." Bạch Cẩm bày tỏ tình cảm chân thành tha thiết: "Khắp hồng hoang có vô số thần thánh nhưng tuyệt đại đa số thần tiên đều đang mưu đồ vì bản thân mình. Có một số thần tiên lạnh lùng lánh trong góc khuất, hờ hững nhìn chuyện xấu phát triển, chỉ cần không ảnh hưởng tới chính mình thì nhắm mắt làm ngơ. Có thần tiên thì lòng sinh ác niệm, chỉ cần bản thân thăng cấp thì có thể làm những chuyện sư đồ tương sát, huynh đệ tương tàn, giết đạo lữ để chứng đạo. Có những thần tiên đấu tranh với thiên địa, bọn hắn cho rằng vạn vật trong thiên địa phải thuộc sở hữu của bản thân, theo ta thì sống chống ta thì chết. Trong mắt bọn hắn, chỉ cần việc tu hành của chính mình có thể tiến bộ thì mọi thứ trong thiên địa đều không quan trọng. Nhưng nương nương thì khác, người là vị thần thánh đầu tiên hi sinh vì hồng hoang, địa vị của ngài trong lòng ta vô cùng cao cả. Người là điện, người là ánh sáng, ngườii là thần thoại duy nhất soi sáng tâm hồn ta, chỉ dẫn ta đi về phía trước."
"Thật ra khi đó ta cũng do dự."
"Nhưng người đã lựa chọn điều cao cả."
Bình Tâm khẽ mỉm cười: "Vậy trong lòng ngươi sư phụ của ngươi là gì?"
"Ồ, lão nhân gia hắn cũng là điện, cũng là ánh sáng, cũng là thần thoại duy nhất kia."
"Thái Thượng sư bá của ngươi thì sao?"
"Là điện, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất kia."
"Nguyên Thủy sư bá của ngươi thì sao?"
"Là điện, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất kia."
"Nữ Oa nương nương..."
"Là điện, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất kia." Giọng Bạch Cẩm càng lúc càng nhỏ, động tác đấm chân càng lúc càng nhanh.
Bình Tâm nương nương trêu chọc: "Trong lòng ngươi sấm rền chớp giật nhỉ!"
Bạch Cẩm cười gượng: "Nương nương, các ngươi đều là tồn tại chí cao vô thượng ở hồng hoang, đáng để ta ngưỡng mộ tôn sùng."
"Chẳng phải ngươi nói ta là thần thoại duy nhất sao?"
"Trong lòng ta tất cả các ngươi đều là tồn tại độc nhất vô nhị."
Bình Tâm nương nương vươn tay búng trán Bạch Cẩm, bật cười bảo: "Sớm muộn gì ngươi cũng bị cái miệng này hại cái thân."
"Nương nương, đệ tử nói thật lòng mà, có thiên địa chứng giám!"
"Nếu là lời thật lòng thì ta hỏi ngươi, ngươi có biết chuyện vận khí của Vu tộc chảy vào Nhân tộc không?"
Động tác đấm chân của Bạch Cẩm thoáng khựng lại, hắn do dự giây lát mới gật đầu: "Sư phụ ta nói với ta là Nhân tộc đã trở thành nhân vật chính vĩnh hằng trong thiên địa."
Bình Tâm cất giọng âm u: "Hồi ấy đột nhiên ngươi đến Vu tộc để báo cho chúng ta phải bảo vệ Nhân tộc thật tốt, không được để cho Yêu tộc tàn sát Nhân tộc, luyện thành Thánh huyết thật ư?"
Trong lòng Bạch Cẩm giật thót, thầm cảm thấy hoảng hốt. Quả nhiên hắn vẫn bị phát hiện! Người có thể trở thành đại năng giả của hồng hoang sao có thể là hạng người tầm thường? Xét tiền căn hậu quả thì hành vi của mình lúc đó rõ ràng là cố ý. Phải làm sao bây giờ? Hoảng quá đi mất!
Bình Tâm cúi đầu nhìn Bạch Cẩm, thở dài thườn thượt: "Lúc đó Nữ Oa bảo ngươi đi phải không? Chắc hẳn nàng muốn ngươi báo cho Vu tộc biết trong cơ thể Nhân tộc ẩn chứa Thánh huyết có thể luyện chế thành vũ khí giết được nguyên thần của Yêu tộc đúng không?"
Ồ, hình như có khả năng thay đổi tình thế! Bỗng nhiên Bạch Cẩm ngẩng phắt đầu, hỏi bằng giọng điệu khó tin: "Nương nương, sao người biết?"
"Ta hỏi Yêu tộc may mắn sống sót. Lúc đó Phục Hy báo cho Yêu tộc biết trong cơ thể Nhân tộc ẩn chứa Thánh huyết có thể luyện chế vũ khí phá được thân xác của Tổ Vu, nếu Phục Hy không đề nghị thì sao Vu tộc lại dám ra tay với Nhân tộc? Ngươi là một trong các Thánh sứ của Nhân tộc, hẳn là ngươi cũng nhận được mệnh lệnh tương tự, mà nhiệm vụ của ngươi là đến Vu tộc báo cho Vu tộc chúng ta biết trong cơ thể Nhân tộc ẩn chứa Thánh huyết và khuyên chúng ta tàn sát Nhân tộc, lợi dụng chuyện này để kết đại nhân quả."
Bạch Cẩm gật đầu, cất giọng nặng nề: "Tất cả đều không lừa gạt được đôi mắt trí tuệ của nương nương, quả thật khi ấy Nữ Oa nương nương đã nói vậy."
Trong mắt Bình Lâm ánh lên nét dịu dàng, nàng hỏi: "Tại sao ngươi không làm vậy? Ngược lại còn nhắc nhở chúng ta bảo vệ Nhân tộc."
Bạch Cẩm buồn bã trả lời: "Nương nương rất tốt với ta, sao ta lại nhẫn tâm tính kế Vu tộc chứ? Ta là Thánh sứ của Nhân tộc, cũng không đành lòng nhìn Nhân tộc bị tàn sát nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì."
Giọng nói của Bình Tâm chất chứa đau thương: "Đó là sự lựa chọn của bọn hắn, đã từng có một cơ hội bày ra trước mắt bọn hắn nhưng bọn hắn đã lựa chọn con đường sai lầm, đưa Vu tộc đến hồi kết."
Nàng giơ tay xoa đầu Bạch Cẩm: "Bạch Cẩm, sau này ngươi ít qua lại với Nữ Oa thôi, nàng mưu tính quá sâu, hễ sơ sẩy một cái là ngươi sẽ rơi vào bẫy của nàng, đến lúc đó ta cũng không cứu được ngươi."
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa: "Vâng! Tạ ơn nương nương chỉ dẫn."