Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 211: Gặp lại Bình Tâm nương nương




Thông Thiên hỏi: "Mượn hắn làm gì?"

Hình Thiên cung kính trả lời: "Địa Phủ mới thành lập nên cực kỳ hỗn loạn, Vu tộc ta tu luyện thân xác chứ không am hiểu Linh Hồn đạo, khó có thể quản lý Địa Phủ. Vì vậy Bình Tâm nương nương mới bảo ta đi mời Bạch Cẩm nghĩ kế giúp."

"Được!" Thông Thiên gật đầu đáp.

Hình Thiên chắp tay thi lễ, tỏ lòng cảm ơn: "Đa tạ giáo chủ."

"Ngươi tự đi tìm Bạch Cẩm đi!"

"Vâng!" Hình Thiên xoay người đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi Bích Du Cung, thân ảnh hắn chợt lóe lên rồi biến mất, một khắc sau đã xuất hiện trên Tam Quang Tiên Đạo. Hắn đi về phía đạo cung tọa lạc trên bãi cỏ, bước đến trước đạo cung rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tức thì khóe miệng giần giật. Điểu Sào ư? Vị đệ tử này của Thánh Nhân thật cá tính! Hắn đặt một cái tên sao mà vừa tục vừa chuẩn thế cơ chứ!

Hình Thiên vươn tay gõ cửa đạo môn 'cộc cộc' nhưng không có ai đáp lại, vì thế hắn lập tức gõ mạnh hơn.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Âm thanh lớn vang lên như đánh trống.

Bạch Cẩm đang nằm ngủ trong Điểu Sào bỗng mở mắt, ánh mắt đờ đẫn, cảm thấy đầu ong ong.

Rầm rầm rầm! Âm thanh như tiếng sầm rền lại vang vọng bên tai lần nữa, dường như cả không gian trong Điểu Sào đều chấn động.

Bạch Cẩm nhảy xuống giường, trong lòng dấy lên một ý nghĩ đáng sợ: kẻ nào đang tấn công đạo cung của ta? Đại sư huynh đến báo thù hả?

Trần nhà phía trên đạo cung mở ra hai bên để lộ bầu trời mờ tối.

Bạch Cẩm lập tức lao ra từ nóc nhà, đồng thời hét to: "Đạo hữu phương nào đến gây hấn thế?"

Trước đạo cung, Hình Thiên ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm trên không trung rồi cất lời: "Bạch Cẩm đạo hữu, Bình Tâm nương nương có lời mời."

Biểu cảm giận dữ trên gương mặt Bạch Cẩm bỗng cứng đờ, trái tim bé bỏng chợt thắt lại. Bình Tâm nương nương! Hắn nghĩ đến Vu tộc rồi lại nghĩ tới Nhân tộc, nở nụ cười gượng gạo: "Ờm, có thể cho ta đi bẩm báo với sư tôn trước được không?"

"Ta đã báo cho Thông Thiên giáo chủ rồi." Hình Thiên chìa tay nói: "Xin mời!"

Không gian trước mặt Bạch Cẩm trở nên méo mó, tạo thành một thông đạo sâu hun hút dẫn thẳng tới U Minh thế giới.

Bạch Cẩm hít sâu một hơi, xem ra hắn không thể cự tuyệt, là phúc thì không phải là họa mà là họa thì không tránh được. Hắn ôm tâm trạng thấp thỏm nặng nề đi từng bước tới thông đạo. Sau khi hắn đến gần thông đạo, thân ảnh trở nên méo mó rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.

Thân ảnh Hình Thiên chợt lóe sáng, cũng tiến vào trong thông đạo. Thông đạo vặn vẹo giây lát rồi khép lại, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.

Trong U Minh Địa phủ ma quỷ hoành hành, vậy mà đám Vu tộc kia chỉ biết đến đại hán vạm vỡ khiến tất cả những quỷ hồn quản lý bọn hắn đều ngơ luôn, mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không có chỗ ra tay. Do đó gần đây Bình Tâm nương nương cứ nổi giận suốt.

...

Tầng dưới cùng của U Minh Địa Phủ là một thế giới độc lập. Trong thế giới ấy có đủ mặt trăng mặt trời, núi non sông ngòi, chim bay thú chạy hoành hành, hung thú gầm rú không dứt, cũng là nơi sinh sống của hầu hết Vu tộc.

Trong U Minh thế giới này có một tòa thần điện, tên thần điện là Bình Tâm Điện, hậu viện của Bình Tâm Điện có một hoa viên. Lúc này Bình Tâm nương nương đang ngồi bần thần trong hoa viên, thầm nghĩ nhiều linh hồn thế này thì phải làm sao? Lúc trước thành lập Địa Phủ nghĩ rất hay nhưng có vẻ như việc vận hành trong thực tế hơi rắc rối.

Đột nhiên có một vòng xoáy xuất hiện trong hoa viên, hai đạo lưu quang bay từ trong vòng xoáy ra rồi rơi xuống đất hóa thành thân ảnh của Bạch Cẩm và Hình Thiên.

Hình Thiên chắp tay thi lễ nói: "Hình Thiên trở về phục lệnh!"

Bạch Cẩm khóc hu hu, khom người quỳ rạp xuống đất khóc thút thít: "Nương nương, ta lại được gặp người rồi."

Hình Thiên lập tức trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn Bạch Cẩm với ánh mắt đầy mờ mịt. Tên này đang làm gì thế? Trong mắt hắn lóe lên vẻ khinh bỉ, hảo hán chân chính chỉ đổ máu không rơi lệ.

Bình Tâm nương nương hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Bạch Cẩm: "Đứng lên đi, ngươi đã là Đại La Kim Tiên rồi mà còn khóc sướt mướt thành cái bộ dạng gì thế này?"

Bạch Cẩm đứng dậy, tâm trạng vui, buồn, kích động đan xen. Hắn nói: "Ta... ta vui quá ấy mà! Nương nương đại từ đại bi, lấy thân hóa luân hồi, hoàn thiện hồng hoang, có công với thương sinh. Nhưng khi ta nhìn nương nương thân hóa luân hồi, cõi lòng ta đau buồn, nguyên thần ta đờ đẫn, ta cứ tưởng không bao giờ được gặp nương nương nữa, sau này người không dẫn ta hành tẩu hồng hoang được nữa, không ân cần dạy dỗ ta được nữa. Trong phút chốc thế giới của ta biến thành màu đen, mất hết mọi sắc màu. Ta thà rằng thiên địa khiếm khuyết cũng không muốn nương nương rời đi."

Thường ngày Bình Tâm toàn tiếp xúc với các đại hán Vu tộc, nào đã nghe những lời nói kiểu này. Nàng nở nụ cười, bực mình bảo: "Ngươi lại nói hươu nói vượn rồi, ta có công với thiên địa thì sao thiên địa lại bỏ quên chứ."

Nàng xua tay cất lời: "Hình Thiên, ngươi đi trước đi, ta có chuyện muốn nói với Tiểu Bạch."

Bạch Cẩm sửng sốt, sao ta lại thành Tiểu Bạch rồi? Nương nương, người đang đặt biệt danh cho người khác, đây là hành vi vô đạo đức đó!

Ánh mắt Hình Thiên nhìn Bạch Cẩm dần trở nên bất thường, nương nương mỉm cười khi gặp hắn ư? Phải biết là từ lúc mình đến Địa Phủ chưa từng thấy nương nương cười bao giờ, vậy mà bây giờ nương nương lại cười. Trong đầu hắn nảy ra một ý, hay là giữ Bạch Cẩm lại Địa Phủ pha trò cho nương nương vui vẻ?