Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 210: Lời mời từ Địa Phủ




Thân ảnh Bạch Cẩm chợt lóe lên rồi xuất hiện trên Tam Quang Tiên Đảo, hắn đảo mắt nhìn xung quanh. Trời cao biển rộng lòng dạ rộng rãi, hắn thảnh thơi cất bước đi vào bên trong đảo, miệng khẽ ngâm nga câu hát.

Đi trên đường mòn giữa rừng, đột nhiên hắn nhìn thấy một tiểu nữ hãi mặc y phục đỏ, lưng vác một cái giỏ, nàng đang khom người đào đồ dưới mặt đất.

Bạch Cẩm nở nụ cười, rón rén đi đến rồi thình lình cất tiếng gọi: "Cô Lương!"

"Á!" Cô Lương bỗng nhảy bật lên, xoay người cầm một cây nấm trong tay, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hô lên: "Sư huynh!" Nàng lập tức giấu cây nấm trong tay ra sau lưng, khi đưa tay ra thì cây nấm đã biến mất.

Bạch Cẩm đi đến, trông thấy một cây nấm nhỏ bên cạnh rễ cây. Hắn mỉm cười lên tiếng: "Sư muội đang hái nấm à?"

Cô Lương lắc đầu ngay tắp lự, sau đó ngẩng đầu lên trả lời: "Không phải! Ta đang trồng nấm."

Nàng giơ chiếc giỏ be bé trong tay lên ý bảo Bạch Cẩm xem.

Bạch Cẩm ngó xem giỏ nhỏ, quả nhiên trông thấy rất nhiều nấm bên trong giỏ.

Cô Lương đắc ý khoe: "Ta đã trồng rất nhiều nấm trên Ma Cô Đảo của mình, cũng trồng nấm trên Khô Lâu Đảo của sư tỷ. Đảo của sư huynh quá đơn điệu, ta cũng trồng nấm giúp ngươi nhé!"

Dứt lời, nàng khom người đào một hố nhỏ trên mặt đất, đặt một cây nấm nhỏ tươi mơn mởn vào rồi lấp đất lên hố. Sau đó nàng phủi tay, cười khanh khách nói: "Xong rồi! Sư huynh, ngươi nhìn xem có phải rất đẹp không?"

Bạch Cẩm ngập ngừng giây lát rồi nói: "Nấm này có độc phải không?"

"Nhưng mà nó rất đẹp! Độc chỉ là thủ đoạn đẹp đẽ để nó bảo vệ chính mình thôi, thật ra nó rất đáng thương." Cô Lương dịu dàng vuốt ve chóp của cây nấm nhỏ có màu sắc sặc sỡ.

Bạch Cẩm cạn lời, ngươi nhìn kiểu gì mà lại thấy một cây nấm đáng thương? Ta thấy ngươi mới là kẻ đáng thương đó! Hắn khom lưng lấy một chiếc lá trên đầu Cô Lương xuống.

Cô Lương híp mắt cười hì hì: "Cảm ơn sư huynh, sư huynh có muốn trồng nấm cùng ta không?"

"Được!" Bạch Cẩm ngồi xổm xuống cùng đào hố, lấp đất, trồng nấm với Cô Lương.

"Sư muội, trồng thế này có sống được không? Sao ta lại cảm thấy không đáng tin lắm nhỉ?"

"Sư huynh yên tâm, ta nói sống được thì chắc chắn sống được, sau này trên đảo của ngươi cũng sẽ mọc rất nhiều cây nấm nhỏ xinh xinh."

"Có ngon không?"

"Sư huynh, nấm đáng yêu như thế, sao ngươi nỡ ăn chúng?"

...

Nắng chiều đổ về tây, Bạch Cẩm đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi rồi nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi! Về với ta nào, hôm nay sư huynh sẽ làm món ngon cho ngươi."

"Cảm ơn sư huynh!" Cô Lương reo lên đầy vui mừng.

Hai người đón nắng chiều đi về phía Điểu Sào, vừa mới đến gần Điểu Sào đã trông thấy một đống lửa trại bốc lên nghi ngút, trước lửa trại có hai thân ảnh xinh đẹp đang nói cười vui vẻ.

Cô Lương bước nhanh tới, cười khanh khách gọi: "Sư tỷ, ta về rồi đây."

Bạch Cẩm đi đến, ngạc nhiên hỏi: "Hai vị sư muội đến sao không báo với ta một tiếng?"

Vân Tiêu và Thạch Cơ đứng dậy cùng chắp tay thi lễ, mừng rỡ hô: "Chúc mừng sư huynh đạt thành Đại La."

Bạch Cẩm cười ha ha: "Cùng vui, cùng vui! Tất cả theo ta vào trong, sư huynh hướng dẫn các ngươi chơi trò này vui lắm."

Hắn chỉ tay vào Điểu Sào, trên bức tường đóng kín của Điểu Sào nổi gợn sóng hình thành một cánh cửa ánh sáng, mấy người đi xuyên qua cánh cửa ánh sáng ấy vào bên trong.

Bạch Cẩm đích thân vào bếp nấu cơm tối. Sau bữa tối hắn dẫn các nàng đến phòng đánh bài và dạy các nàng chơi mạt chược. Sau khi ba nữ tử học được cách chơi, bọn hắn chơi vô cùng hào hứng.

"Tiểu phượng hoàng!"

"Bốc!"

"Cửu vạn!"

"Ha ha, ta ù rồi. Trả tiền, trả tiền đây, mau trả tiền nào!"

Tiếng mạt chược lạch cạch vang lên đến tận nửa đêm mới ngừng, lúc này mấy nữ tử mới lưu luyến giải tán. Nếu không phải hết tiền rồi thì các nàng có thể chơi cả đêm.

...

Lúc tinh mơ trời chưa còn sáng, ngoài hải vực thuộc Tiệt Giáo bỗng xuất hiện một cái động đen ngòm, trong hắc động tỏa ra khí tức âm u đáng sợ. Một đại hán cơ bắp đầu bù tóc rối đi ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

Đại hán cơ bắp cất bước đi về phía Kim Ngao Đảo, trên đường đi không làm kinh động đến bất kỳ một đệ tử Tiệt Giáo nào, ngay cả Bạch Cẩm và Đa Bảo ở cảnh giới Đại La Kim Tiên cũng không phát hiện ra.

Đại hán đi tới trước Kim Ngao Đảo, vừa chắp tay thi lễ vừa hô: "Hình Thiên cầu kiến giáo chủ!"

Chốc lát sau Vô Đương thánh mẫu bay tới, chắp tay thi lễ: "Ân sư cho mời!"

"Cảm ơn tiên tử!" Hình Thiên đứng dậy đi theo Vô Đương thánh mẫu vào trong đảo, im lặng suốt đường đi.

Hai người đi tới trước Bích Du Cung thì Vô Đương thánh mẫu dừng bước và nói: "Mời Đại Vu!"

"Cảm ơn!" Hình Thiên ngẩng đầu cất bước đi vào bên trong, còn Vô Đương thánh mẫu thì xoay người rời đi.

Trong Bích Du Cung, Thông Thiên ngồi thẳng lưng trên ghế chủ vị, vô cùng uy nghi.

Hình Thiên đi vào đại điện, trịnh trọng chắp tay thi lễ: "Hình Thiên thuộc Vu tộc bái kiến giáo chủ!"

"Đứng dậy đi!"

"Tạ ơn giáo chủ." Hình Thiên đứng thẳng người.

Thông Thiên hỏi: "Ngươi đến đây vì chuyện gì?"

"Ta phụng mệnh Bình Tâm nương nương đến tìm giáo chủ để mượn một vị đệ tử."

"Mượn ai?"

"Bạch Cẩm!"

Thông Thiên cười ha ha, một hình ảnh tái hiện trong đầu hắn. Ngay tại chỗ này Bạch Cẩm đã vỗ ngực thề son sắt rằng hắn chỉ tình cờ gặp Hậu Thổ Tổ Vu, bèo nước gặp nhau, giữa hắn và nàng chỉ là sơ giao đơn thuần mà thôi.