Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 209: Bạch Cẩm và Đa Bảo luận đạo




Đa Bảo ngồi xếp bằng ở chủ vị, hỏi ngược lại: "Sư đệ đạt đến Đại La chính quả như thế nào?"

"Thật ra thì cũng không có gì, chỉ đi thỉnh an sư phụ với Đại sư bá và Nhị sư bá, sau đó không cẩn thận liền đạt thành Đại La."

Trong lúc nhất thời, cõi lòng Đa Bảo dâng trào một cỗ chua xót, ngươi có biết ta trở thành Đại La khổ cực cỡ nào sao? Ngươi có biết ta mất bao nhiêu tâm lực sao? Sau đó ngươi chỉ cần thỉnh an là được?

Đột nhiên trong đầu hắn hồi tưởng lại một câu nói sư phụ mà đã từng nói trước kia, ‘nếu ta nguyện ý thì có là con heo, ta cũng có thể bồi dưỡng thành Đại La Kim Tiên’ Bây giờ đã thực hiện được rồi nhưng đây là thế đạo gì chứ? Cố gắng tu luyện lại không bằng nịnh nọt, lão thiên thật bất công!

"Sư huynh, Đại sư huynh ngươi sao vậy?" Bạch Cẩm quan tâm hỏi han.

Đa Bảo phục hồi tinh thần lại, miễn cười gượng, nói: "Không sao, chỉ là nghĩ đến một vài chuyện thương tâm cũ."

Bạch Cẩm khuyên nhủ một chút: "Chuyện cũ bay theo gió, tất cả đã trôi qua, sư huynh hãy nhìn về phía trước."

Đa Bảo nói: "Sư đệ, chúng ta luận đạo đi!" Trong lòng hắn đã quyết, phải để cho sư đệ xem kỹ một chút, một Đại La chân chính có phong thái như thế. Ngoại lực đạt đến Đại La nhưng đại lộ chưa đủ, tất cả đều là hư vô.

Bạch Cẩm tôn trọng nói: "Mời sư huynh trước... "

"Thiên địa vô ngã, thiên địa vô pháp, sự việc không xấu." Đa Bảo chậm rãi nói.

Bạch Cẩm cười nói: "Sư tôn nói: Vô có quy củ, không thành tiêu chuẩn."

Đa Bảo vẻ mặt như thường, nói: "Không tiếc thân mệnh, hết thảy giai xá, có xá mới có đắc.”

"Sư tôn nói: Phóng túng là tội ác lớn nhất.”

Sắc mặt Đa Bảo khẽ động rồi nhìn thẳng Bạch Cẩm nói: "Cách chư hung ác, cần tu khổ luyện, phương đắc thanh tịnh."

"Sư tôn nói: Treo hoành biết bình, thiết quy biết tròn."

"Bỏ đao đồ tể xuống, công đức vô lượng."

"Chấp pháp phải nghiêm, phạm pháp phải tra!"

Đa Bảo nhìn Bạch Cẩm và nói: "Sư đệ không phải tới luận đạo mà là tới giáo dục vi huynh?"

Bạch Cẩm vội vàng nói: "Không dám, đây đều là sư tôn dạy dỗ."

Đa Bảo im lặng một lúc, nói: "Sư tôn còn nói gì nữa?"

"Sư tôn còn nói, làm việc phải có pháp độ, làm tiên phải có nguyên tắc, sư huynh cảm thấy sư phụ nói có đúng không?"

Đa Bảo gật đầu nói: "Dĩ nhiên là sư phụ nói đúng."

"Sư tôn còn nói, chúng ta là sư huynh thì phải làm một tấm gương sáng."

Vài thân ảnh từ bên ngoài đi tới, là bốn người Triệu Công Minh, Khổng Tuyên, Vũ Dực Tiên và Ô Vân Tiên, bọn hắn khoác hắc bào uy phong lẫm lẫm.

Bốn người Triệu Công Minh chắp tay thi lễ, nói: "Bái kiến hai vị sư huynh."

Bạch Cẩm cười nói: "Sư huynh, bọn ta phụng mệnh làm việc, nắm Thánh ý mà đi, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."

Đa Bảo gật đầu, khẽ nói: "Sư đệ thật là thủ đoạn, hôm nay sư huynh thụ giáo."

Bạch Cẩm nói: "Mang đi đi! Luận xử theo môn quy."

Vũ Dực Tiên hưng phấn kêu lên: "Vâng!" Sau đó hắn tung người nhảy vào trong đám người, đưa tay nhấc lên hai đại hán râu dài rổi đi ra ngoài.

Hai đại hán râu dài cố gắng giãy giụa, kinh hoảng kêu to: "Đại sư huynh, Đại sư huynh cứu mạng!"

"Đại sư huynh, ta là môn hạ của ngài!"

"Đại sư huynh..."

Bạch Cẩm cau mày nói: "Để bọn họ im miệng."

"Được rồi..." Vũ Dực Tiên đáp một tiếng, hai đại hán râu dài đang kêu gào liền ngậm mồm trong nháy mắt.

Bồ đoàn dưới mông Bạch Cẩm biến mất, hắn nhẹ nhàng hạ xuống cười nói: "Sư phụ đã nói, lấy đạo làm thường, lấy quy làm gốc mới có thể vĩnh thịnh bất suy." Sau đó hắn chắp tay nói: "Sư huynh dừng bước, chúng ta cáo từ."

Đa Bảo khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn nhóm người Bạch Cẩm rời đi.

Bên trong Đa Bảo Tháp nhất thời trở nên xôn xao, mấy ngàn đệ tử thấp giọng bàn luận sôi nổi.

Cầu Thủ Tiên đứng dậy, bất mãn nói: "Đại sư huynh, cứ để cho đại đội chấp pháp mang bọn hắn đi như vậy?"

Đa Bảo gật đầu nói: "Sư tôn đã lên tiếng, tất nhiên chúng ta không thể cãi lại."

Cầu Thủ Tiên hơi do dự, nói: "Sư huynh, những lời này có thật sự là do sư phụ nói hay không?"

Đa Bảo khoát tay và nói: “Đều đi đi! Giảng đạo hôm nay đến đây là kết thúc.”

Mấy ngàn đệ tử đều đứng dậy cung kính chắp tay thi lễ, nói: "Đa tạ Đại sư huynh."

Bọn hắn tụm ba tụm năm đi ra phía ngoài, trong chốc lát trong đại điện cũng chỉ còn lại có mấy người.

Đa Bảo đạo quân khoan thai nói: "Không phải ta xem thường hắn, chỉ dựa vào ngộ tính của Bạch Cẩm thì không nói ra được những lời này."

Ách... Mọi người suy nghĩ một chút, hình như là vậy thật, mọi người đều biết tư chất và ngộ tính của Bạch Cẩm sư huynh vô cùng kém.

Cầu Thủ Tiên không hiểu: "Sư huynh, không phải sư huynh nói nếu muốn đạt đến Đại La thì cần phải khắc khổ tu hành mười triệu năm sao?"

"Tất nhiên!"

"Vậy sao Bạch Cẩm sư huynh kia có thể đạt đến Đại La? Theo ta được biết thì hắn rất ít khi tu luyện."

Sắc mặt Đa Bảo cứng đờ, sâu kín nói: “Các ngươi có thể nịnh nọt được như hắn hay không?”

Mấy người lắc đầu.

Cầu Thủ Tiên khinh thường nói: "Chúng ta đoan chính như vậy, há có thể làm ra loại hành vi đó?"

"Vậy thì phải khắc khổ tu hành."

Đột nhiên trong đại điện xuất hiện một mùi vị ê ẩm, nếu chúng ta có thể làm được thì chúng ta cũng muốn làm nha!