Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1464: Cơ quan đặc biệt




Tại Hỗn Độn, đằng trước Tam Thập Tam Đế Quan đang diễn ra một trận đại chiến.

Ầm! Huyền Đô đại pháp sư bị đánh bay ngược trở về, hắn thụt lùi lại tận mấy bước, mỗi bước chân chạm xuống Hỗn Độn đều phát ra những tiếng vang ầm ầm.

Ba vị Thần Vương đồng loạt tấn công Huyền Đô đại pháp sư.

Hạo Thiên Thượng Đế lao đến trước người Huyền Đô đại pháp sư, hắn hét lớn: "Ta lấy danh nghĩa Thiên Đế, trấn áp!"

Chín con thần long gầm thét lao đến chỗ ba vị Thần Vương, đến giữa Hỗn Độn liền hóa thành một cái Cửu Long Ấn Tỉ khổng lồ đè xuống đầu ba vị Thần Vương.

Ầm! Thần quang nổ tung, ba vị Thần Vương đã bị Cửu Long Ấn Tỉ đâm bay.

Huyền Đô đại pháp sư lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm quyền cảm tạ: "Đa tạ bệ hạ!"

Hạo Thiên Thượng Đế khẽ gật đầu, sau đó lại vội vã sải bước đi về phía xa xa.

Binh!

Như Lai Phật Tổ bay ngược trở về rồi nện lên trên một góc Đế Quan khiến đá bay tung tóe, tiếng nổ vang khắp chốn.

Phật Tổ Như Lai đứng dậy, sốt ruột kêu lên: "Hạo Thiên Thượng Đế, Bạch Cẩm đi đâu rồi?"

Hạo Thiên Thượng Đế đang bận giao chiến với mấy vị Thần Vương, mỗi một nắm đấm tung ra đều khiến thần quang bắn tung tóe, đại đạo đồng loạt vang lên: "Câu Trần Đại Đế trở về hồng hoang làm việc hắn nên làm rồi!”

Giọng nói của Côn Bằng Yêu Sư vang lên: "Hạo Thiên, chuyện gì quan trọng hơn đối kháng với kẻ thù bên ngoài?"

Vô Đương Thánh Mẫu cũng nhìn về phía Hạo Thiên Thượng Đế.

“Ầm!” Tiếp đến là Trấn Nguyên Đại Tiên bị hất bay, hắn phất tay mở ra một không gian rồi hút tất cả lực lượng bạo nộ vào trong đó, sau đó liền tiêu diệt nó. Xong xuôi đâu đó, hắn mới nghiêm mặt nhìn về phía bốn vị Thần Vương cách đó không xa: "Bạch Cẩm đã trở về hồng hoang chứng đạo.”

Như Lai Phật Tổ khiếp sợ kêu lên: "chứng đạo?"

Vô Đương Thánh Mẫu cũng thét lên: "Bạch Cẩm chứng đạo?"

Côn Bằng Yêu Sư: "Bạch Cẩm sao đã chứng đạo được? Hắn mới thành tựu chí cường bao lâu?"

Minh Hà giáo chủ hỏi: "Chẳng lẽ Bạch Cẩm đã đạt được Hồng Mông Tử Khí?"

Trấn Nguyên Đại Tiên yên lặng, chỉ dồn toàn lực để đối phó đối thủ của mình.

Cuộc chiến gần như đã hủy diệt hết tất cả mọi thứ trong Hỗn Độn Vực, thời gian dần trôi, chư thần hồng hoang đã rơi vào thế yếu tuyệt đối, cho dù là những cường giả như Khổng Tuyên, Bạch Trạch, Di Lặc...cũng đã bị thương, nhưng vì không có cơ hội chữa trị nên bọn hắn chỉ đành tiếp tục kéo thân thể trọng thương để chiến đấu cùng chư thần bên ngoài thôi

Từng trận pháp bị phá dần, Tam Thập Tam Đế Quan tràn ngập nguy cơ, đám người Hạo Thiên Thượng Đế cũng sắp không ngăn nổi nữa rồi.

Ầm!

Một người khổng lồ đằng trước Bình Dục Đế Quan ngã xuống, Phong Bá, Vũ Sư, Xi Vưu và các cường giả Vu Tộc khác đều đã ngã xuống tại Đế Quan, ai ai cũng trong tình trạng vết thương chồng chất.

Hình Thiên Đại Vu vẫn còn đứng đầu chiến tuyến, hắn vung cao vũ khí, vị Đại Vu không đầu tản ra khí tức bạo ngược, hắn bước đến đâu là nhấc lên mưa máu ngập trời ở đó.

“Ta rất bội phục thế giới của các ngươi, dù bị chư thiên Vạn Giới vây công mà vẫn có thể kiên trì lâu như vậy, ngoài ra ta cũng rất bội phục các ngươi, vậy nên ta sẽ chôn thây tất cả các ngươi trong thành trì này để biểu đạt kính ý.”

Một vị thần linh phát ra uy lực chí cường hàng lâm, trên người hắn mặc khôi giáp làm từ xương trắng đã rách nát, tay cầm nửa thanh đao cũng từ xương, có thể thấy được trước khi tới được Bình Dục Đế Quan thì hắn đã trải qua trận chiến khốc liệt đến mức nào.

Trên Đế Quan, Xi Vưu giãy dụa chiến đấu, tay hắn cầm Hổ Phách Đao, chiến ý ngùn ngụt bốc lên tận trời, không thèm để ý đến tu vi chí cường của đối thủ mới đến.

Phong Bá, Vũ Sư cũng dồn hết sức mình để chiến đấu, bọn hắn đứng bên cạnh Xi Vưu, tư thế hiên ngang, khẳng khái chịu chết.

Xi Vưu lau khóe miệng đầy máu, hai con mắt lộ ra hung quang dữ dằn: "Chỉ cần chúng ta còn sống thì Đế Quan sẽ không bao giờ sụp đổ.”

“Vậy các ngươi cứ đi chết đi!”

Vị thần linh đạt cấp chí cường đá một phát vào Bình Dục Đế Quan, dấu chân của hắn trông còn lớn hơn cả Bình Dục Đế Quan.

"Giết!" Xi Vưu, Phong Bá, Vũ Sư đồng thời xông đến muốn quyết chiến với hắn.

Nhưng ba vị Đại Vu vừa đụng phải bàn chân của đối phương thì đã bị hắn đạp ngược trở về, thậm chí còn dùng tốc độ nhanh hơn “Ầm!” Cả Đế Quan phát ra tiếng vang chấn động.

“Phụt!” Bình Dục Đế Quan đột nhiên mọc ra vô số những đóa hoa sen khổng lồ, mỗi một đóa hoa đều phun ra một luồng khí lành, luồng khí đó lại hình thành một đám tường vân bao phủ toàn bộ Bình Dục Đế Quan.

Bàn chân khổng lồ của vị thần linh kia lại đạp lên tường vân, nhưng một tiếng nổ vang “Binh!”, bàn chân kia lập tức biến mất.

Vị thần linh mặc áo giáp xương trắng phía trước Bình Dục Đế Quan, cũng kêu thảm thiết, hắn lảo đảo lui về phía sau, trên người đã thiếu một cái chân, cả cẳng chân và phần đùi của hắn đều đã biến mất.

Xi Vưu giãy dụa đứng dậy, hắn ngạc nhiên nhìn về phía đóa hoa sen vàng nở tung quanh mình mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Đây là cái gì? Đế Quan còn có cơ quan đặc biệt này sao?"

Phong Bá lập tức nhìn sang những Đế Quan gần đó, trên Đế Quan xa xa cũng được bao phủ một tầng dày của tường vân, nhìn từ đây, tất cả Đế Quan đều đã được tường vân và hoa sen bao phủ.

Luồng khí màu tím cuồn cuộn từ hồng hoang lao đến chỗ bọn hắn, luồng khí đó bao phủ toàn bộ Hồng Hoang Vực, từng đóa hoa màu vàng óng từ trong tử khí rơi xuống, mỗi một vị thần linh của hồng hoang đụng phải những đóa hoa đó đều cảm thấy tỉnh thần tỉnh táo, sát khí được thanh tẩy, mọi mệt mỏi tiêu tan hết, pháp lực dâng lên.