Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1465: Đứng lên cứu lũ




Phong Bá giơ tay đón lấy một đóa hoa vàng, hắn kêu lên đầy kinh ngạc: "Hoa bay kín trời, đất mọc sen vàng, tử khí đông lai, phúc trạch chúng sinh, đây là dấu hiệu của Thánh Nhân, hồng hoang có người thành thánh.”

Rất nhiều Thần Vương đang chìm đắm trong đại chiến cũng chú ý tới cảnh tượng hùng vĩ đang bao phủ Tam Thập Tam Đế Quan.

Hạo Thiên Thượng Đế cười sảng khoái: "Thành công rồi, Bạch Cẩm đã chứng đạo rồi!"

Phật Tổ Như Lai giơ tay đỡ lấy một đóa hoa vàng, hắn khiếp sợ kêu lên: "Bạch Cẩm, hắn chứng đạo thật rồi à, sao lại thế được? Rõ ràng tư chất của hắn là kém nhất kia mà.” Vẻ mặt hắn ngập tràn hoảng hốt, hắn chưa giờ nghĩ đến cảnh con bạch hạc khi xưa luôn đi theo sau mông mình khi còn ở Tiệt giáo lại có một ngày chứng đạo như hôm nay.

Trấn Nguyên Đại Tiên đứng xa xa cũng phá ra cười lớn, hưng phấn kêu lên: "Bạch Cẩm chứng đạo, hồng hoang được cứu rồi.”

Một vị tinh linh tóc vàng đối diện Trấn Nguyên Đại Tiên cũng quay lại nhìn về phía Tam Thập Tam Đế Quan với ánh mắt khiếp sợ: "Thánh thần?"

Sau đó khẽ lại tự lắc đầu, có vẻ hết sức bình thản: "Nếu trở thành thánh thần ngay lúc này thì ta chỉ có thể các ngươi đã sáng tạo ra kỳ tích, nhưng vô dụng thôi, thánh thần chí tôn của phe ta ước chừng có hơn ba mươi vị.”

"Số lượng không đại diện cho chất lượng!" Trấn Nguyên Đại Tiên phản bác lại không chút khách khí.

Một cỗ uy áp nặng nề từ hồng hoang phát ra bao phủ toàn bộ Hỗn Độn Vực.

Từ tam giới đến Tam Thập Tam Đế Quan, tất cả chúng sinh hồng hoang đều khom lưng bái lạy: "Bái kiến Bạch Cẩm Thánh Nhân, tiền tài chí tôn, công đức vô lượng!"

Giờ phút này, Bạch Cẩm đang đứng giữa hồng hoang, hắn mượn tiền tài của chúng sinh lay động Thiên đạo, dùng tiền tài đại đạo của bản thân để mua chuộc Thiên đạo, cuối cùng cũng có thể siêu thoát.

Bạch Cẩm bước ra khỏi Điểu Sào, nguyên thần ký thác hư không lập tức có cảm giác siêu thoát. Hồng hoang không còn là chốn hạn chế của hắn nữa, thiên địa pháp tắc ở trước mắt hắn sao mà rõ ràng như thế, thậm chí cả Hỗn Độn Vực cũng không còn bí mật gì trước mặt hắn nữa rồi.

Bạch Cẩm bước ra ngoài, chớp mắt đã đi tới Tử Tiêu Cung, hắn cung kính hành lễ: "Đệ tử Bạch Cẩm cầu kiến sư gia."

Cửa cung điện nặng nề mở ra.

Bạch Cẩm đứng dậy, bước vào trong Tử Tiêu Cung. Bên trong không một bóng người, Tử Tiêu Cung ngày xưa tràn ngập khí cơ hiện tại tĩnh mịch đến lạ, ảm đạm vô quang.

Trong lòng Bạch Cẩm dâng lên một dự cảm không ổn, chẳng lẽ sư gia xảy ra chuyện rồi? Hắn bỗng thấy đau xót, niềm vui sướng sau khi thành thánh lập tức biến mất không còn gì, hắn vội vàng kêu lên: "Sư gia, sư gia có ở đây không? Sư gia có nghe thấy tiếng ta không?"

Một hư ảnh chắp tay sau lưng xuất hiện trước mặt Bạch Cẩm.

Hư ảnh của Hồng Quân xoay người, mỉm cười nhìn Bạch Cẩm: "Tiểu Bạch, cuối cùng thì ngươi cũng tới, ta đã ở chỗ này chờ ngươi lâu lắm rồi.”

Bạch Cẩm lập tức chuyển sang nét mặt vui vẻ, vội vàng hành lễ: "Đệ tử bái kiến sư gia."

“Đứng lên đi!”

Bạch Cẩm đứng dậy, khẩn cấp hỏi: "Sư gia, ta đã chứng đạo rồi, nên chấm dứt trận đại chiến này như thế nào."

Hư ảnh Hồng Quân Đạo Tổ minh diệt bất định, nhìn qua rất là suy yếu, mệt mỏi: "Bạch Cẩm, ta đã đối kháng với Thiên đạo của ngoại vực suốt mấy ngàn năm, nguyên thần ta đã đọa hóa, thân thể cũng đã hỏng, ta đã đến cực hạn rồi.”

Bạch Cẩm lòng đau như cắt, chuyện mình lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Lúc sư gia truyền cho hắn Tạo Hóa Ngọc Điệp là hắn đã có dự cảm rồi, nhưng đến khí chính miệng sư gia nói ra chuyện ấy vẫn khiến hắn như không thở nổi.

Bạch Cẩm đột nhiên quỳ xuống, bi thương kêu lên: "Sư gia!"

Đáy mắt Hồng Quân Đạo Tổ thoáng hiện nét vui mừng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên, vừa vặn bắt được một đạo quang mang chiếu xuống, bao phủ ở trên người Hồng Quân Đạo Tổ, nó như vầng hào quang điểm xuyết trên người hắn khiến hắn trở nên vĩ đại vô cùng, tiếng nói uy nghiêm vang khắp đại điện: "Ngươi không cần bi thương, có thể bảo vệ được sự an toàn của hồng hoang là trách nhiệm của ta với tư cách là Đạo Tổ.

Sinh ra ở đâu, lớn lên ở đâu thì phải có nghĩa vụ bảo vệ nơi ấy, làm được đến đó, Hồng Quân ta không phụ cái danh Đạo Tổ.

Thế nhưng ta không còn đủ sức để gánh vác trách nhiệm này nữa, cái giá khi ta khiến Thiên đạo của ngoại vực trọng thương chính là chính bản thân mình cũng phải ngã xuống, hiện tại chỉ cần ngươi đến hợp đạo, trở thành Đạo Tổ mới của hồng hoang là có thể trục xuất Thiên đạo ngoại vực, dẹp yên cơn loạn.”

"Binh!" Bạch Cẩm dập đầu đau khổ thật sâu kêu lên: "Sư gia, ngài nhất định sẽ không có việc gì, hài nhi không thể không có ngươi.”

Hồng Quân Đạo Tổ cúi đầu nhìn Bạch Cẩm, trên khuôn mặt hắn vẫn giữ nguyên nét mỉm cười: "Bạch Cẩm, ta đã sống biết bao năm rồi, ta đã nhìn thấu mọi vật, cũng đã coi nhẹ sự sống chết rồi.

Ngươi là người thừa kế được đích thân ta chọn, ngươi có sẵn sàng gánh vác trách nhiệm đầy vinh quang này không? Đứng lên cứu lũ trong tình trạng nguy kịch.”