Bạch Cẩm nhìn mà ngây người, hắn cứ đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích, hăn cứ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên ba nghìn Ma Thần kia, đủ loại cảm ngộ dâng lên trong lòng, trong đầu cũng xuất hiện cảnh tượng vô số sinh linh đang giao dịch trên hồng hoang đại địa.
Nhân tộc dùng đồng tiền để giao dịch, tu sĩ dùng Tử Kim Tiền để giao dịch, hoặc dùng vật đổi vật, dùng bảo đổi bảo, thậm chí ngay cả dã thú linh trí chưa mở cũng có giao dịch riêng biệt thuộc về bọn nó...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Bạch Cẩm đột nhiên được đưa về lại Điểu Sào. Hắn mở bừng mắt, sau giây phút mơ màng thì một suy nghĩ giác ngộ bỗng trào lên trong lòng khiến hắn thức tỉnh: "Ta đã hiểu rồi, ta đã biết con đường của ta ở nơi nào.”
Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trong đại điện thu liễm tâm thần, lẩm bẩm: "Hiện tại cần phải tinh khiết bản thân!"
Một luồng đạo vận quay quanh người hắn, hai loại khí âm và dương trong thiên địa cũng hội tụ lại đây, chúng hình thành một hình thái cực xoay tròn quanh Bạch Cẩm.
Nét mặt Bạch Cẩm chưa bao giờ nghiêm túc như thế, hắn dùng suy nghĩ làm kiếm, bỗng hô: “Chém!”
Thiên địa bỗng vang lên một tiếng kêu réo rắt, đạo vận quanh thân hắn lập tức biến mất, hình vẽ thái cực cũng tán loạn.
Bạch Cẩm rên lên đầy đau đớn, nhưng hắn vẫn kiên quyết lặp lại: "Một lần nữa!"
Lại một luồng đạo vận khác hiện lên, chung quanh nó bắt đầu diễn hóa ra vạn linh.
“Chém!”
“Rắc!” Tạo Hóa đại đạo sụp đổ, vạn linh tán loạn.
“Chém!” Thế chi đại đạo sụp đổ.
“Chém!” Kiếm đạo sụp đổ.
“Chém!” Luân Hồi đại đạo chạy tán loạn.
Bạch Cẩm tiếp tục dùng tâm làm thần kiếm, hắn dùng chính thanh kiếm ấy để chém vỡ tất cả đại đạo được Thánh Nhân ban cho, cuối cùng, hắn chỉ dừng lại trước Tiền Tài đại đạo của mình, tâm thần của hắn thăng hoa dưới dạng thức cực kỳ thuần túy, rồi dần dần bao phủ toàn bộ hồng hoang, trong tâm thần của hắn như đang phản chiếu ra chúng sinh cả hồng hoang.
"Ta là Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm từ chiến trường trở về.” Giọng nói hùng hồn đó vang vọng tam giới.
Vô số chúng sinh trong tam giới đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trong Kinh Thành, một gia đình cuống quít đi ra khỏi nhà, bọn hắn cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Nữ nhân trẻ tuổi lên tiếng, trong giọng nói đó tràn ngập sự mong đợi: “Chúng ta đã giành chiến thắng rồi sao?"
Chàng thanh niên bên cạnh lắc đầu: "Không biết! Cứ nghe cho kĩ đã.”
“Chư thiên vạn giới đến đây xâm lấn, chư thần đã ra sức chiến đấu nhưng địch đông ta yếu, khó mà đối chọi lại được.
Hiện tại, ta trở về là vì muốn chứng đạo tại hồng hoang, từ đó đẩy lui cường địch.
Đạo của ta là Tiền Tài chi đạo, vì thế cần mượn tiền của chúng sinh khắp hồng hoang, lấy đó để chứng minh Đạo của mình.” Tiếng nói đó tiếp tục vang vọng trong Tam Giới.
Trong thành Trường An, khuôn mặt của nữ nhân trẻ tuổi dần trở nên kì lạ: "Phu quân, hình như Câu Trần Đại Đế lại định mượn tiền của chúng ta đúng không?"
Càng thanh niên lập tức xoay người đi vào trong phòng.
“Phu quân, phu quân, chàng làm gì vậy?” Nữ nhân trẻ tuổi lập tức xách váy đuổi theo, khuôn mặt nàng tràn ngập nỗi sốt ruột vội chạy theo phu quân vào nhà.
Người thanh niên cầm theo một cái hộp gỗ rồi lao ra khỏi nhà, cuối cùng thì đặt nó xuống giữa sân.
Nữ nhân trẻ tuổi biến sắc, lập tức tiến lên ôm lấy hòm gỗ rồi cuống quít kêu lên: "Ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đem gia sản của cả nhà chúng ta dâng hết lên cho thần linh?”
Người thanh niên quát lại: "Ngươi thì biết cái gì? Câu Trần Đại Đế mới từ tiền tuyến trở về, ngài ấy đang cầu cứu chúng ta, tức là tình hình tiền tuyến không lạc quan, thế giới của chúng ta có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Thế giới sắp bị giặc ngoại lai xâm lấn, Tà Thần ngoài vực hàng lâm, chúng ta sắp mất mạng cả rồi thì còn ôm khư khư số tiền này làm cái gì? Tiên thần của thế giới chúng ta đang hy sinh sinh mệnh, chẳng lẽ chúng ta còn tiếc nuối chút tiền tài này sao?"
Hắn vừa cung kính, vừa phẫn nộ dạy dỗ lại thê tử: "Tín đồ Cao Nhạc Lâu, nguyện ý dâng hiến tất cả tiền tài để trợ giúp Đế Quân chứng đạo.”
Từng đồng tiền xu màu vàng và màu bạc sáng chói đập tan hòm gỗ rồi lao thẳng lên không trung.
Bên ngoài cổng của cung điện hoàng cung, quốc chủ của nhà Tống đứng bên ngoài cổng cung điện nghiêm giọng với thần tử của mình: "Nghi học sĩ."
Nam nhân trung niên đứng gần đó lập tức bước lại gần hắn, cung kính hành lễ với quốc chủ: "Có thần."
"Truyền ý chỉ của ta, mở quốc khố ra, dâng tất cả tiền tài cho Câu Trần Đại Đế.”
Đại học sĩ Long Đồ Các Dịch Cần ngẩng đầu, cuống quít kêu lên: "Bệ hạ, quốc khố không có tiền, Đại Tống sẽ gặp nguy hiểm."
"Cứ làm theo lời ta."
"Xin bệ hạ suy nghĩ lại!"
"Trẫm hiểu rõ mình đang làm cái gì, cây đổ rồi thì tổ chim còn lành nổi sao? Bây giờ là lúc thế giới tồn vong, một mình Đại Tống ta thì có là gì? Đi làm đi!"
Đại học sĩ do dự một hồi cuối cùng vẫn tuân lệnh, hắn gập lưng bái lạy rồi cung kính nói: "Vi thần tuân chỉ!"
Trong Yêu Hoàng Cung nằm ở Bắc Câu Lô Châu, một thanh niên tóc đỏ từ trong đó bước ra, người đó có vẻ hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn quyết đoán ra lệnh: "Mở kho báu ra, dâng tất cả tiền tài cho Câu Trần Đại Đế!"
Từ một nhà, đến một môn phái, thậm chí cả một quốc gia, một dòng tộc đều đồng lòng dâng tiền của cho Bạch Cẩm. Giờ phút này, chúng sinh hồng hoang ngưng tụ thành một nguồn lực không gì sánh kịp, những tiên thần yêu ma chạy tới tiền tuyến sẵn sàng bảo vệ hồng hoang, vì thế mà chấp nhận trả giá bằng cả sinh mệnh, so với những hy sinh cao cả như vậy thì tiền tài có là gì đâu, chẳng qua là quay về thời điểm dùng vật đổi vật mà thôi.
Khắp hồng hoang tam giới đều có thể nhìn thấy cảnh tượng vô số tiền đồng, châu báu bay lên trời, giống như một cơn mưa to trút xuống Thiên Đình, một cỗ khí cơ to lớn dâng lên ở Thiên Đình rồi mở rộng ra khắp tam giới.