Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1394: Xin được nhận lời hay của sư huynh




Trong tam giới này, có ai không biết một khi nói chuyện với Câu Trần Đại Đế thì đừng bao giờ đề cập đến chuyện vay nợ. Phật môn chính là vết xe đổ đó, một khoản vay mà đã bóc được gần hết sạch tiền tài của Phật môn, còn đáng sợ hơn cả cướp.

Bạch Cẩm đành bày tỏ sự “nuối tiếc” sâu sắc: "Nếu ngươi không muốn vay thì thôi, nhưng trừ chuyện đó ra thì ta không giúp ngươi được gì nữa. Nhưng mà mình ngươi không đối phó được đám người Quan Thế m sao?"

Di Lặc Phật Tổ vội vàng đính chính: "Đối phó với đám Quan Thế m thì đơn giản thôi, dù tất cả cường giả Chuẩn Thánh của Phật Giáo đồng loạt ra tay thì ta cũng không sợ.

Nhưng ta cứ cảm thấy có một sự uy hiếp nào đó chuẩn bị giáng xuống, như thể cây đao treo hờ trên cổ, vô cùng thấp thỏm.

Ta đoán có lẽ là tên Phật giả Như Lai muốn ra tay với ta, tên đó không hiểu kinh văn, chỉ tu pháp lực, thủ đoạn lại tàn nhẫn, ta không đánh nổi hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể tới cầu cứu sư huynh thân mến.”

Di Lặc Phật Tổ nhìn Bạch Cẩm với ánh mắt mong chờ, hắn không có thực lực Chí Cường, cũng không có dám thuộc hạ tài năng như đám người trong đại đội chấp pháp, cuối cùng chỉ có thể đến đây cầu cứu mà thôi.

Bản thân Di Lặc cũng hiểu rõ thái độ của hắn khi đối mặt với Câu Trần Đại Đế thật ra rất phức tạp, rõ ràng Câu Trần Đại Đế cũng có tính toán của mình, nhưng hắn vẫn không thể quay lưng lại với đối phương.

Hắn hiểu có đôi khi Bạch Cẩm đang lừa gạt hắn, thậm chí là lợi dụng hắn đã làm tổn hại đến lợi ích Phật Giáo, nhưng chung quy vẫn chẳng thể dùng chữ hận để hình dung. Hắn vẫn tin tưởng, thậm chí là ỷ lại đối phương, ít nhất thì vào thời điểm bản thân gặp khó khăn, người đồng ý giúp hắn, người có khả năng giúp được hắn chỉ có mình Câu Trần Đại Đế này thôi.

Ngày xưa, khi Như Lai lập Tiểu Thừa Phật Giáo, Câu Trần Đại Đế còn giúp ta tranh lấy ngôi vị Phật Tổ, còn cho hắn vay không cần thế chấp. Những việc ấy có giúp ích gì cho hắn không? Có! Hắn đã dùng tiền dùng tiền bản thân vay được để cho thuê pháp bảo, đối phó với đám thuộc hạ của Như Lai, còn dùng tiền đó để lôi kéo rất nhiều Phật Đà Bồ Tát về phe mình. Nhìn lại hiện tại, đa phần số Bồ Tát Phật Đà theo hắn đến cao nguyên đều là những người hắn đã lôi kéo vài thời gian đó, tuy rằng hậu quả là hắn phải trả lại một khoản nợ kếch xù.

Sau khi Phật Tổ lên ngôi, vì muốn tăng lên quyền hành của bản thân mà hắn lại tới tham khảo kế sách của Câu Trần Đại Đế, Câu Trần Đại Đế đã đề xuất để hắn cho vay nặng lãi, khiến rất nhiều Phật Đà Bồ Tát nợ tiền của bản thân.

Hỏi lại, chuyện đó có hữu ích không? Có chứ, kế hoặc đó không chỉ lấp đầy khoảng trống của bản thân hắn mà tất cả Phật Đà Bồ Tát nợ tiền cuối cùng cũng trở thành đệ tử dưới trướng hắn cả.

Nhưng hậu quả chính là, Địa Tạng Vương Bồ Tát chỉ lừa có một lần mà đã gây họa đến chín phần mười số Phật Đà Bồ Tát bình thường của Linh Sơn, khiến cho các vị Phật Đà Bồ Tát trên Linh Sơn lâm vào cảnh tài chính đứt gãy (ngân hàng nói như vậy), rất nhiều Phật Đà Bồ Tát La Hán không đủ năng lực trả nợ chỉ có thể cầm cố cung điện, dược điền, linh bảo linh tài của bản thân, khiến toàn bộ Linh Sơn lùi về khoảng thời gian trước khi thành lập.

Nhưng chuyện đó có ảnh hưởng đến hắn không? Không, thậm chí hắn còn kiếm được một khoản lớn từ sự cố đó.

Lần thứ ba cũng chính là cách đây không lâu, Bạch Cẩm chủ động tìm hắn, nói muốn giúp hắn trở thành Phật Tổ.

Hậu quả thì đang hiện ra trước mắt rồi đó, Phật Giáo chia hai, mặt tốt thì là hắn đã được nắm giữ quyền năng của Phật Tổ, mặc dù bị dồn đến cao nguyên nghèo nàn nhưng dù sao bản thân cũng đã trở thành Phật Tổ tôn quý.

Hiện tại, để bảo vệ vị trí Phật Tổ của mình, hắn chỉ có thể đến cầu cứu Bạch Cẩm, còn hậu quả ư, không còn quan trọng nữa rồi. Đến nước này, chỉ có mình Câu Trần Đại Đế vĩ đại đồng ý giúp hắn và có thể giúp hắn thôi.

Di Lặc Phật chớp chớp đôi mắt to lóng lánh ánh nước nhìn Bạch Cẩm, sư huynh thân mến của ta, ngươi nhất định phải giúp ta đó!

Bạch Cẩm giơ tay lên gõ vào mặt bàn bên cạnh “cạch, cạch” hắn suy nghĩ một lúc rất lâu rồi mới chầm chậm cất lời: “Nếu ngươi chỉ muốn đối phó với Đa Bảo Như Lai thì ta có một món pháp bảo làm được chuyện này.”

Hai mắt Di Lặc Phật Tổ sáng ngời, nhưng hắn vẫn mang tâm lý hoài nghi: "Sư huynh, ngài đừng đùa ta. Pháp bảo gì có thể uy hiếp Chí Cường Chuẩn Thánh? Chẳng lẽ là chí bảo được Thánh Nhân chứng đạo sao?"

Bạch Cẩm bật cười, hắn giơ cao tay, một quyển trục hiện ra giữa lòng bàn tay hắn: "Cần gì phải dùng chí bảo của Thánh Nhân? Ngươi hãy cầm thứ này, cứ gặp Như Lai thì mở nó ra, hắn thấy thì sẽ tự động rút lui thôi.”

Di Lặc Phật đưa tay nhận quyển trục, nhưng có vẻ vẫn không tin lắm: "Sư huynh, bên trong quyển trục này là vật gì? Nó có năng lực khiến tên Như Lai kia lùi bước thật sao? Ngài chớ hại ta đó?"

Bạch Cẩm cười ha ha: "Ngươi chỉ cần mang nó đi thôi, nếu không thể ép Như Lai lùi lại thì cứ để lại đánh giá xấu cho ta. Với cả, có khi nào ta hại ngươi à?"

Phật Tổ Di Lặc nhận lấy quyển trục kia, hắn nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không dứt được cơn tò mò: "Sư huynh, ta có thể mở mở nó ra xem ngay bây giờ không?"

"Tốt nhất là không, quyển trục này mở ra là Như Lai có thể cảm nhận được ngay, nếu hắn đã đề phòng từ trước thì đến lúc cần sợ lại không có hiệu quả.”

Phật Tổ Di Lặc vội vã cất kín quyển trục, hắn đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với Bạch Cẩm: "Đa tạ sư huynh ban cho vật báu, chờ ta đẩy lui tên tà Phật Như Lai sẽ mời sư huynh đến cao nguyên làm khách, khi đó sẽ nói lời cảm ơn tử tế với sư huynh sau.”

Bạch Cẩm cười: "Từ xưa đến nay tà không thắng được chính nghĩa, ta tin ngày mình đến cao nguyên thăm đại giáo của sư đệ không còn xa đâu.”

"Ha ha! Xin được nhận lời hay của sư huynh.” Di Lặc Phật có vẻ rất vội: "Sư huynh, hiện tại Tà Phật không ngừng dò xét, ta không ở lại lâu hơn được, xin được phép cáo từ trước.”

Bạch Cẩm đứng dậy: "Ta tiễn sư đệ.”

“Đa tạ sư huynh!” Phật Di Lặc lại khom lưng hành lễ.

Bạch Cẩm tiễn Di Lặc Phật rời khỏi Đế Cung, hắn đứng ngoài cửa, nhiệt tình phất tay từ biệt.