Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1395: Như Lai tới rồi




Chỉ chớp mắt sau, Bạch Cẩm đã đổi sang vẻ mặt hoan ca, thậm chí còn vừa quay về vừa ngâm nga: "Ta tiễn người đi đến nơi xa rất xa, người không nói một lời, thời đại rối ren, có lẽ không nên yêu đương ở chốn quá xa xăm như thế..."

Cô Lương ngậm đầy trái cây trong miệng, nàng nhảy nhót từ trong vườn cây ăn quả ra ngoài, thấy Bạch Cẩm liền cười hì hì chạy tới: "Sư huynh, ngươi hát cái gì thế! Ngươi yêu đương với ai à?"

Bạch Cẩm tức giận: "Nhóc con không hiểu gì cả, ta hát thay cho mối tình chân thành của Đa Bảo Như Lai và Di Lặc đấy chứ.

Mà này, ngươi lại ăn vụng cái gì?"

Ha cái búi tóc trên đỉnh đầu của Cô Lương lập tức dựng thẳng lên trời, nàng chớp chớp một đôi mắt to rồi trưng ra gương mặt ngây thơ: "Ta có ăn vụng cái gì đâu! Ta đi bắt bướm đấy chứ.”

"Lần sau mà muốn nói dối thì nhớ lau miệng đã nghe chưa.”

Cô Lương vội vàng giơ tay lên quẹt ngang miệng, thế là cả tay dính đầy nước quả, nàng sờ sờ hai bím tóc trên đỉnh đầu rồi cười hì hì cho qua chuyện: "Sư huynh, trong vườn cây ăn quả của ngươi lại có rất nhiều cây ăn quả mới ngon ghê, có nhiều loại ta còn không biết nó là cây gì ấy.”

"Đều do Thạch Cơ trồng đó, à mà ăn đồ của ta thì phải làm việc cho ta đấy, mau đi rửa hồ bơi cho ta đi.”

Cô Lương lập tức kêu lên: "Vâng, xin nghe theo lệnh của Đế Quân.”

Bạch Cẩm bật cười, đã qua bao năm mà Cô Lương vẫn không thay đổi chút nào, tốt quá!

“Hổ Ngạc!”

Uỳnh uỳnh uỳnh! Một con cá sấu với thể trạng béo phì từ hậu viện chạy ra, cái dáng chạy của nó khiến lớp thịt thừa trên người rung rinh như sắp lòi ra ngoài. Từ một hung thú hỗn độn hung uy hiển hách, nay nó lại bị nuôi thành một con thú cưng béo phì sống bằng nghề ra vẻ đáng yêu.

Hổ Ngạc chạy đến bên chân Bạch Cẩm, nó dùng cái đầu dữ tợn cọ cọ đùi Bạch Cẩm rồi khe khẽ gầm lên hai tiếng.

Bạch Cẩm vỗ vỗ đầu Hổ Ngạc, tức giận: "Ta không ở nhà mà ngươi lại biến thành cá mập thế này ư, rồi ta cưỡi ngươi ra đường thế nào được! Xấu hổ lắm!”

"Gào! Gào!" Hổ Ngạc gầm lên như đang lấy lòng hắn.

"Thôi, coi như dắt ngươi đi tập thể dục giảm cân. Đi thôi! Chúng ta cần đến đạo tràng của chư vị sư bá sư thúc để thăm các vị ấy.”

Hổ Ngạc ngay chùn chân, nằm rạp xuống.

Bạch Cẩm nhẹ nhàng bay lên rồi đáp xuống lưng nó.

Hổ Ngạc đứng dậy rồi lao ngay ra bên ngoài, ra khỏi cửa lớn liền tiến vào trong Thời Không Trường Hà và đi xuyên qua không gian. Thời gian là thứ cấm kị ở hồng hoang, đến Bạch Cẩm cũng không dám đụng chạm đến thứ đó, nếu lỡ động đến thứ đó thì e lại bị đánh một trận to mất.

...

Bên kia, trên núi tuyết thuộc vùng cao nguyên ở Tây phương, từng dãy cung điện cao vút với Phật quang trải rộng và tiếng Phạn ngâm không dứt sừng sững giữa mây trời.

Phật Di Lặc đã trở về Phật điện trong cao nguyên, giờ hắn đang ngồi ngay ngắn trên đài sen chủ vị.

Nhiên Đăng Phật Tổ ngồi xếp bằng phía dưới lập tức mở mắt ra, hắn hỏi: "Phật Tổ, Câu Trần Đại Đế có đồng ý vươn tay giúp đỡ không?"

Di Lặc gật đầu cười: "Câu Trần Đại Đế cho ta một món pháp bảo, nói là có thể khắc chế Đa Bảo Như Lai.”

Nhiên Đăng Phật Tổ hỏi: "Là chí bảo của Thánh Nhân sao?"

“Không phải chí bảo của Thánh Nhân! Nó chỉ là một quyển trục thôi.” Phật Di Lặc duỗi tay ra, quyển trục hiện lên trên lòng bàn tay hắn.

Nhiên Đăng Cổ Phật hoài nghi: "Phật Tổ, chẳng lẽ ngươi bị Bạch Cẩm lừa rồi? Một quyển trục thì sao cản được Phật Tổ Như Lai?"

Di Lặc trầm ngâm một chút rồi bật cười: "Nếu hắn không muốn giúp ta thì từ chối thẳng là được, nhưng hắn đã đồng ý thì chắc chắn sẽ không hại ta đâu.”

“Vậy Phật Tổ đã xem nội dung bên trong chưa?”

Di Lặc lắc đầu: "Chưa từng! Câu Trần Đại Đế đặc biệt dặn dò, không thấy Như Lai thì không được mở nó.”

Nhiên Đăng nhìn chằm chằm vào cuộn trên tay Di Lặc, bỗng nhiên hắn bật thốt ra một câu: "Sao ta cảm thấy quyển trục này giống hệt quyển trục vay nợ mà khi xưa Phật Tổ đã dùng nhỉ?"

Di Lặc cười: "Có lẽ là đồ luyện chế theo lô! Đa Bảo Như Lai không thiếu tiền, cũng sẽ không ngốc đến mức vay tiền Bạch Cẩm, hắn làm vậy khác nào tự rước phiền cho bản thân.”

"Nếu hắn chỉ đang trêu đùa ngươi thì nên như thế nào? Bạch Cẩm không đáng tin.” Nhiên Đăng Phật Tổ nhíu mày, một quyển trục có thể đánh bại Chí Cường, nghe đã thấy đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm.

Nụ cười trên mặt Di Lặc Phật biến mất, hắn thở dài não nề: "Nếu chúng ta không thể đối kháng với Như Lai thì cách duy nhất là cậy nhờ Thiên Đình. Đường Tam Tạng đã gia nhập Thiên Đình, nhưng vẫn giữ được quyền tự trị, đó cũng có thể là một đường lui hợp lý.”

"Đường Tam Tạng có thể gia nhập vào Thiên Đình là vì hắn không quan trọng, hắn chỉ là một chiếc lá rụng trong cả mùa thu, dù có làm gì đi nữa cũng không quá quan trọng.

Nhưng Như Lai sẽ không bao giờ để chúng ta gia nhập Thiên Đình đâu, mà Thiên Đình cũng chưa chắc dám nhận.”

Hai vị Phật bỗng yên lặng, cả hai quay đầu nhìn về phía tây, một cỗ khí tức mênh mông như thiên đạo dâng lên ở phương tây.

Nhiên Đăng Phật Tổ nhíu mày: "Như Lai tới rồi!"

Trên mặt Di Lặc Phật không còn nét tươi cười như ngày xưa, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy thấp thỏm bất an, hiện tại tất cả hy vọng đều gửi gắm trên người Bạch Cẩm, ngươi đừng hãm hại ta đấy! Chỉ cần giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này thì ta hứa sẽ lập bài vị thờ ngươi, ngày ngày thắp hương cho ngươi.