Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1393: Cơ hội chỉ có duy nhất một lần




Trong Câu Trần Đế Cung, Bạch Cẩm lim dim buồn ngủ trong chiếc ghế mát xa tự động mới được thiết kế, nhưng mà đám lông phượng gom được dưới vực sâu này thoải mái quá! Mềm mại, ấm áp, giống như có một đôi bàn tay nhỏ bé không ngừng xoa bóp cơ thể hắn vậy.

“Sư huynh, ta đến đây!”

Cô Lương vui sướng lao vào trong cung điện, phía sau còn có một người mập mạp bị tấm áo choàng đen bọc kín.

Bạch Cẩm mở mắt ra rồi cười lớn: "Cô Lương sư muội!"

Cô Lương cười hì hì: "Sư huynh, ta đưa một vị khách đến gặp ngươi này, không cần tiếp ta, ta ra vườn cây ăn quả của ngươi bắt sâu đây.” Nói xong liền vắt giò lên chạy tuốt ra vườn cây ăn quả.

Bạch Cẩm câm nín: "Ngươi đến thăm ta chắc? Rõ ràng là đến thăm vườn cây ăn quả của ta, ngươi còn thân thiện với cái vườn đó hơn chủ của nó rồi đấy.”

Bóng người bị áo choàng bịt kín lập tức tiến lên trước, đến trước mặt liền cong eo hành lễ. Bạch cẩm nghe được giọng nói khàn đặc của đối phương: "Bái kiến Đế Quân!"

Bạch Cẩm nhìn bóng người đen sì kia liền bật cười: "Di Lặc Phật, sao ngươi lại có thời gian rảnh mà đến chỗ ta thế?"

Bóng ngươi kia có vẻ hơi bất ngờ nên cơ thể khựng lại mất một lát, ngay sau đó hắn cởi bỏ áo choàng, người sau lớp áo đúng là Di Lặc Phật Tổ.

Di Lặc Phật nhíu mày khó hiểu: "Đế Quân, ta đã thêm trận phép chống mọi thăm dò lên trên áo choàng rồi, sao ngài vẫn biết đó là ta? Chẳng lẽ trận pháp của ta vô dụng?"

Bạch Cẩm cười lớn: “Áo choàng này có thể ngăn cách thần niệm dò xét, nhưng dáng người của sư đệ thì tam giưới này hiếm lắm.”

“Vâng!”

Phật Tổ Di Lặc sờ sờ cái bụng trống khổng lồ của mình, hắn đăm chiêu nói: "Lần sau phải thi triển đại trận khiến tầm mắt mơ hồ thôi.”

Bạch Cẩm hỏi: "Sư đệ, đáng lẽ lúc này ngươi đang chiến đấu với Linh Sơn chứ? Sao lại có thời gian ở chỗ ta?"

Phật Tổ Di Lặc ngồi xuống chiếc ghế gần Bạch Cẩm rồi lộ ra một nụ cười đặc trưng của hắn: "Sư huynh thân mến của ta ơi!

Sư đệ... ta đến là muốn cảm tạ sư huynh trợ giúp, nếu không có sư huynh thì ta đâu thể nắm quyền Phật Giáo, đâu thể tuyên dương chân kinh của ta.

Nói xong hắn lại cúi đầu hành lễ, trông thì có vẻ rất cảm kích: "Đa tạ sư huynh đã cho ta cơ hội, đệ vô cùng cảm kích.”

Bạch Cẩm lập tức cũng dùng lời nói chân thành để đáp lại: "Sư đệ yêu quý không cần đa lễ như vậy. Tại không chịu được cảnh Đa Bảo Như Lai ức hiếp các ngươi nên ta mới chỉ điểm vậy thôi.

Khi xưa còn ở Tiệt giáo, ta đã biết, Đa Bảo chính là một tiên thần có dục vọng khống chế mọi thứ vô cùng mạnh mẽ. Khi còn ở Tiệt giáo, thậm chí còn từng phát ngôn rằng “Trước có Thông Thiên sau lại biến, Đa Bảo đạo quân đứng trước tiên”, dù ta đã cố gắng chống cự cũng vô cùng gian nan!

Di Lặc Phật kinh ngạc: "Cái gì? Trước có Thông Thiên sau lại biến, Đa Bảo đạo quân đứng trước tiên? Hắn to gan như vậy sao?"

Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi tự gật đầu bảo phải: "Đúng vậy, những lời càn rỡ kiêu ngạo như vậy đúng là những gì Đa Bảo dám nói, khi hắn ở Phật Giáo cũng như thế, vừa mới giáng sinh Tây Thổ, liền hô ra khẩu hiệu “Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn”.”

Giọng nói của Bạch Cẩm ẩn chứa tức giận: "Ngẫm xem từ khi Đa Bảo thành lập Tiểu Thừa Phật Giáo đã làm những gì, đầu tiên là đoạt ngôi của Nhiên Đăng Phật Tổ, sau lại đoạt hết quyền lực của các vị Phật Đà Bồ tát khác như Nhiên Đăng, Địa Tạng, Đại thế Chí, Đại Nhật Như Lai và cả ngươi nữa.

Nói cho cùng thì các ngươi mới là Phật Giáo chính thống, các ngươi mới là những người đang cố gắng phát triển Tây Giáo, nhưng cuối cùng lại bị hắn cướp hết công lao, chri phong cho các ngươi mấy cái danh Phật Tổ thì ngang nhiên chiếm quyền, chiếm danh như thế.

Khi ở Linh Sơn thì nâng đỡ đám thân tín như Quan Thế Âm và Định Quang Hoan Hỉ Phật, ta nhìn mà còn đau! Càng nhìn càng tiếc, càng bực thay cho hoàn cảnh của ngươi.”

Di Lặc Phật cảm động: "Đa tạ sư huynh đã hiểu cho!

Đa Bảo chính là kiểu người như thế, làm cho Phật Giáo hưng thịnh như ngày hôm nay là công của chúng ta mà hắn lại cướp đoạt mọi thứ, hắn làm vậy có khác gì trộm cướp đâu!

Nếu không có sư huynh đứng ra giúp sức thì biết bao giờ ta mới lấy lại quyền lợi chính đáng của mình đây.”

Bạch Cẩm nghiêm mặt: "Ta làm vậy không phải vì giúp các ngươi mà là giúp hai vị giáo chủ sư thúc của ta, hai vị sư thúc ở trong Hỗn Độn không thể đến tận nơi, dẫn đến đại giáo bị chiếm, giáo lý sai lệch, thiên hạ hỗn loạn.

Hai vị sư thúc ở hỗn Độn có linh thì phải đau lòng đến nỗi nào!

Bạch Cẩm khẽ gật đầu, ha ha! Làm hay lắm, còn tặng cho Như Lai cái danh Phật giả luôn rồi.

Bạch Cẩm lại nghĩ đến tình huống Phật Giáo hiện tại, Đường Tam Tạng coi Di Lặc và Như Lai là Phật giả, Như Lai xem Di Lặc và Đường Tam Tạng là Phật giả, Di Lặc coi Như Lai Đường Tam Tạng là Phật giả, thật sự là tuyệt.

Trong lòng Bạch Cẩm cười không ngừng nổi rồi, nhưng bề ngoài lại phải cố ra vẻ khó xử: "Sư đệ, không phải ta không giúp ngươi nhưng ta đây cũng bất lực!

Nếu ta phái chúng thần Thiên Đình xuống giúp ngươi thì chẳng khác gì đang phá hư tình hữu nghị giữa Phật môn và Thiên Đình, ta không gánh nổi tội này đâu. Hay là ta cho ngươi vay tiền vậy! Ngươi cầm tiền rồi thuê nhân lực trên khắp tam giới.”

Di Lặc Phật vội vàng: "Đừng! Nếu ngài giúp ta bằng cách cho vay thì thôi.”

Bạch Cẩm đáp: “Ngươi không muốn vay thật à, cơ hội chỉ có duy nhất một lần thôi đấy.”

Di Lặc Phật kiên quyết lắc đầu: "Không cần tiền, sư huynh mà nhắc đến chuyện tiền nong lần nữa là ta đi đấy!"