Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1392: Câu Trần Đế Cung rực rỡ hơn hẳn




"Ha ha! Làm tốt lắm Bạch Cẩm, ngươi không phụ kỳ vọng của ta, đây mới là phong phạm của Thiếu Tổ Ma tộc.”

Bạch Cẩm khiêm tốn: "Ta cũng đâu làm được gì nhiều, phải cảm ơn Vô Thiên đã tin tưởng, nhờ đó mà ta mới có thể gài bẫy Phật Giáo được như bây giờ.”

“Vô Thiên tin tưởng ngươi?”

“Người khiến Vô Thiên tin tưởng không phải ta mà là nghĩa phụ, nghĩa phụ bổ nhiệm ta làm tổng chỉ huy trong cuộc chiến tam giới, Vô Thiên nghe theo lệnh ngươi nên cũng đồng ý nghe theo lệnh của ta.”

La Hầu khẽ gật đầu tỏ ý hài lòng: "Vô Thiên rất trung thành.”

Rồi lại quay sang hừ lạnh với Khuê Cương Pháp Tổ: "Khuê Cương, ngươi nên nhìn vào Vô Thiên mà học tập, xem trung thành là gì.”

"Ta!" Khuê Cương Pháp Tổ khóc không ra nước mắt: "Ma Tổ, ngài phải tin ta, ta luôn trung thành và tận tâm với với Ma Giới! Vì cuộc chiến này mà ta đã tán gia bại sản rồi.”

"Hừ! Đó là do ngươi vô năng, Bạch Cẩm đã nhắc nhở ngươi mà ngươi vẫn nhơn nhơn không hề cảnh giác.”

"Ma Tổ đại nhân, ta bị lừa mà.” Khuê Cương Pháp Tổ không cam lòng.

La Hầu Ma Tổ lạnh mặt: "Ta không cần biết quá trình như thế nào, thứ ta cần là kết quả.

Mà kết quả thì đang rành rành trước mắt rồi: Bạch Cẩm thành công chôn sâu ma căn vào Phật Giáo.

Mà ngươi lại thất bại thảm hại, quả thực là làm cho Ma tộc mất mặt.”

Khóe miệng Khuê Cương Pháp Tổ run rẩy, Ma Tổ xin hãy tin tưởng ta! Ta bị tên kia lừa thật mà, Bạch Cẩm vẫn chưa chặt đứt quan hệ với Thiên Đình, chính hắn mới là kẻ đáng nghi, còn ta chính là thành phần trung trinh như một với Ma Giới.

La Hầu Ma Tổ lại nhìn sang Bạch Cẩm: "Bạch Cẩm! Lần này ngươi đã vất vả vì Ma Giới rồi, ngươi muốn phần thưởng gì cứ nói ra đi, chỉ cần nghĩa phụ có thì nghĩa phụ đều cho ngươi.”

"Nghĩa phụ nói vậy khiến lòng ta không vui, ta là nhi tử của ngài, ta làm việc cho ngài là chuyện hết sức bình thường, vất vả gì chứ? Ngài lại bảo ta đòi phần thưởng thì khác nào đang tát thẳng vào mặt ta? Ngài là nghĩa phụ của ta kia mà!" Bạch Cẩm nhìn La Hầu Ma Tổ đăm đăm, vẻ mặt vừa thống thiết, vừa sắt son.

“Ha ha!” La Hầu Ma Tổ cất tiếng cười to: "Ta rất thích người hiếu thảo như ngươi.”

Khuê Cương Pháp Tổ đứng trong góc à biết bao cảm xúc tiêu cực dồn lên não hắn: phẫn hận, thê lương, không cam lòng! Ta không làm gì sai trái, sẵn sàng dốc hết sức mình vì Ma Giới thế mà không nhận được một lời khen ngợi, thậm chí còn trở thành tội nhân? Thật không công bằng.

"Tiểu Bạch, cho dù ngươi không muốn thì nghĩa phụ cũng phải thưởng ngươi, nói đi! Ngươi muốn cái gì nhất?" La Hầu Ma Tổ cổ vũ Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm nhìn vẻ mặt chân thành chân thành của La Hầu Ma Tổ, lại liếc nhìn Khuê Cương rồi mới rụt rè: "Nghĩa phụ, trận đánh tam giới lần này, thú thật khiến cho ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Không chỉ phải đấu trí, đấu dũng với tiên thần trên Thiên Đình mà còn phải đề phòng ma tộc quanh mình.

Chẳng những phải đối phó với tam giới mà còn phải phòng bị trong trận doanh của chính mình, để ý đến những Ma tộc không nghe mệnh lệnh, tránh bọn hắn xúc động rồi phá hỏng đại cục.

Ngài bổ nhiệm ta làm tổng chỉ huy cuộc tấn công tam giới, nhưng có lẽ ngài đã lâu không xuất hiện khiến nhiều Ma tộc đã quên mất uy nghiêm của ngài, thậm chí còn tỏ thái độ với quyết định của ngài.

Vậy nên, ta muốn xin phần thưởng là để nghĩa phụ đích thân ra mặt, chỉnh đốn Ma Giới, thiết lập quyền uy vô thượng của ngài.”

“Khụ khụ!” La Hầu Pháp Tổ ho khan, chuyện Khuê Cương này không nghe chỉ huy cũng vì bản thân hắn cố tình mặc kệ, nhưng nhìn thực tế hiện tại thì hắn phải đồng ý rằng Khuê Cương không phải kẻ làm việc lớn, vẫn là Bạch Cẩm có năng lực, đó mới là đứa con ngoan của ta.

Khóe mắt Khuê Cương Pháp Tổ giật giật, trong lòng không ngừng vang lên từng hồi chuông cảnh báo, ta khẳng định Bạch Cẩm đang nhắm vào ta.

La Hầu Ma Tổ nghiêm túc: "Bạch Cẩm, chuyện ngươi vừa nói đúng là rất nghiêm trọng, ta sẽ xử lý thật nặng, bắt đầu từ thủ lĩnh của bọn hắn đi!" Nói rồi hắn quay đầu nhìn Khuê Cương Pháp Tổ.

Khuê Cương Pháp Tổ kinh hồn bạt vía, hắn cảm thấy da đầu giần giật, nỗi bi thương không nói thành lời nghẹn ứ trong họng.

Bạch Cẩm gật đầu tán thành: "Nghĩa phụ, ta tin chỉ cần nghĩa phụ ra tay thì Ma Giới sẽ được khoác một màu áo mới hoàn toàn.”

La Hầu Ma Tổ cười nói: "Ừ! Ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi! Ta sẽ bắt đầu thanh tẩy Ma tộc.”

“Vâng!” Bạch Cẩm đứng dậy làm lễ: "Nghĩa phụ, hài tử cáo từ trước.”

La Hầu Ma Tổ nhìn theo bước Bạch Cẩm, trên mặt hắn là nụ cười thân thiện và hòa nhã, chỉ bằng nụ cười đó chắc chẳng ai tin hắn là Ma Tổ của cả Ma Giới đâu.

Sau khi Bạch Cẩm rời đi, đại điện lập tức chìm vào một khoảng không u ám, tiếng đánh đập “bịch, bịch, bịch” từ trong đại điện truyền ra, đi kèm với nó là những âm thanh thảm thiết đến thương cảm.

Mấy tháng sau đó, La Hầu Pháp Tổ đã giảng đạo mấy lần ở Ma Giới, chủ yếu là tổng kết về được và mất của trận chiến tấn công tam giới lần này, nói ngắn gọn thì là tán dương hành vi của Thiếu Tổ Bạch Cẩm, ngược lại, Khuê Cương không ngừng bị lôi ra làm ví dụ tiêu cực trực quan.

Tên tuổi của Bạch Cẩm truyền khắp Ma Giới, từ hình ảnh một con người âm hiểm giả dối, hắn bỗng vụt sáng để trở thành anh hùng trong cuộc tấn công tam giới của Ma Giới, trở thành đối tượng ảo tưởng của vô số ma nữ, trở thành mục tiêu chí cao được vô số Ma tộc trẻ tuổi sùng bái.

Nhưng lúc này đây, Bạch Cẩm đã quay lại tam giới, sau khi tham quan một vòng, Câu Trần Đế Cung rực rỡ hơn hẳn khi xưa liền không ngừng tấm tắc khen ngợi thiết kế của Thạch Cơ.