Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1354: Con đường này đúng là chẳng ra sao




Bạch Cẩm vươn tay, trong lòng bàn tay hiện lên một chữ "Vạn", hắn giơ lòng bàn tay về phía Kiều Linh Nhi, chữ “Vạn” màu vàng đó hóa thành một vệt sáng chói lòa bay ra khỏi bàn tay Bạch Cẩm rồi dung nhập vào trong cơ thể Kiều Linh Nhi.

Bạch Cẩm vỗ vỗ tay: "Được rồi, ta ban cho ngươi pháp ấn của Phật môn, nếu ngươi gặp nguy hiểm thì pháp ấn sẽ tự kích phát, bảo vệ ngươi được an toàn.”

Tề Linh Nhi cảm kích: "Đa tạ sư phụ!"

Sau đó hắn đứng dạy nói: "Sư phụ, đệ tử đi lịch lãm ngay đây.”

Bạch Cẩm khoát tay: "Đi đi! Đi đi!"

Kiều Linh Nhi hơi dùng sức, hắn từ trên thuyền bay vút lên trời, hắn điểm chân lên mặt nước khiến mặt hồ rung động, nước bắn tung tóe. Hắn thì tựa như một con yến linh hoạt, lộn nhào trên không trung một cái rồi lao lên bờ, nhanh chóng lao tới Kiều Gia Trang.

Bạch Cẩm ngồi ở trong thuyền thấy hắn đã khuất bóng liền ném quyển trục ghi nợ trong tay rồi cười lớn: "Sư huynh, ta rất mong chờ ngày ngươi tỉnh táo lại rồi nhìn thấy quyển trục này đấy. Chà, không biết khi ấy ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ? Đây là chân linh khế ước, ngươi không định xù nợ đâu nhỉ?

...

Trưa hôm sau, Kiều Linh Nhi mặc bạch y, bên hông đeo kiếm thong thả đi tới Bắc Tầm Trấn cách Kiều Gia Trang không xa.

Sự xuất hiện của Kiều Linh Nhi khiến mọi người xung quanh xôn xao nhốn nháo:

"Kiều Linh Nhi tới rồi!”

“A! Kiều công tử tới rồi!

“Mau giấu hết nữ tử vào trong nhà!”

...

Đường phố phồn hoa bỗng yên tĩnh chỉ sau nháy mắt, cả con đường bỗng trở nên nhốn nháo bởi cảnh tượng người nhà lôi con gái, cháu gái nhà mình trốn rịt vào trong phòng, nhưng ngược lại, những nữ tử trẻ tuổi kia thì lại bận liếc mắt đưa tình, yểu điệu vẫy tay với Kiều Linh Nhi.

Rầm, rầm! Mọi cánh cửa trên phố đều đóng chặt, trên đường giờ chỉ còn lại nam nhân, ngay cả những bà già bảy tám mươi tuổi cũng bị ông lão nhà mình kéo trở về.

Mọi nam nhân đều trợn mắt nhìn Kiều Linh Nhi. Những năm này, thứ Kiều Linh Nhi học được nhiều nhất chính là kỹ thuật tán gái, cơ mà học thì phải đi đôi với hành, thế nên cái trấn nhỏ này đã trở thành nơi Kiều Linh Nhi thực hành kết quả học tập. Hắn dựa vào bề ngoài tuấn mỹ và những câu nói ngọt ngào, thành công bước lên vị trí nam thần của cả trấn, quyến rũ vô số nữ nhân nhà lành, nếu không có ít võ nghệ thì chắc là đã bị đánh chết từ lâu rồi.

Kiều Linh Nhi vuốt vuốt hai sợi tóc mai đang buông thõng, đôi môi nở một nụ cười quyến rũ, mọi thứ vừa diễn ra chẳng ảnh hưởng mảy may đến hắn, ầy, chỉ trách hắn quyến rũ quá thôi.

Hắn băng qua con đường vắng vẻ rồi đi đến một hồng lâu.

Một nữ nhân trung niên tất tả từ trong nhà ra đón hắn, nàng vung khăn tay, đon đả cười chào: "Hiếm khi Kiều công tử lại ghé ngay giữa trưa thế này, mời vào mời vào.”

Kiều Linh Nhi mỉm cười: "Hôm nay phải phiền ma ma rồi, nhờ ngài mời Tiểu Thúy, Tiểu Hồng, Tử Lan, Thúy Bình đến đây với ta.” Hắn vừa nói vừa nhanh chân bước vào.

Nữ nhân che miệng cười khẽ: "Được, được, hôm nay Kiều công tử lại muốn đại triển thần uy, đây là phúc của các nàng!"

Kiều Linh Nhi cảm thán: "Ma ma hiểu lầm rồi, sư phụ bảo ta xuất hành lịch lãm nên ta đến để nói lời tạm biệt với các nàng, chuyến đi này, nói không chừng lại lại khó có dịp gặp lại!"

Vị ma ma kia lại có vẻ rất vui mừng: "Ta nhớ Kiều công tử từng nói khi nào ngài lịch lãm chính là lúc ngài thành tiên, công tử sắp thành tiên thành thần rồi đó ư!"

Kiều Linh Nhi rụt rè gật gật đầu, nhưng nụ cười trên mặt thật sự không che dấu nổi, sắp nở bung như bông hướng dương rồi.

"Ôi!” Vị ma ma kia tựa đầu lên vai Kiều Linh Nhi, nàng nở một nụ cười duyên rồi đon đả: "Kiều công tử thành tiên cũng đừng quên chúng ta đấy! Ngài phải cho chúng ta thành tiên với chứ, đến Tiên giới, các tỷ muội còn được chăm sóc Kiều công tử chứ.”

Kiều Linh Nhi đắc ý cười ha hả: "Chuyện đấy đối với ta thì chỉ đơn giản như trở bàn tay mà thôi, nhưng có đáng để ta trở tay hay không thì còn phải xem thủ đoạn của các ngươi.”

"Hì hì! Ta sẽ dặn dò các cô nương hầu hạ Kiều công tử cho thật tốt.”

...

Chạng vạng, Kiều Linh Nhi mới được mấy tiểu tiên nữ mặc áo xuyên thấu tiễn ra khỏi hồng lâu.

Bước ra đến cửa hắn vung tay lên cao, một bóng đen bay ra rồi biến thành một chiếc xe cơ quan nằm trên đường phố, hành động này lập tức đổi lại được một tràng hét chói tai của mấy tiên nữ.

Kiều Linh Nhi bước lên xe, đạp ga.

“Kiều công tử phải nhớ chúng ta đấy!”

"Kiều công tử, nô gia sẽ nhớ ngài."

“Kiều công tử, có thời gian thường xuyên đến thăm ta nhé!”

...

Nhóm tiểu tiên nữ đứng trước cửa bịn rịn vẫy vẫy khăn tay, các nàng thật lòng không nỡ xa rời Kiều Linh Nhi.

Sau khi Kiều Linh Nhi rời khỏi quê hương, hắn bắt đầu lái xe đi trên đường lớn. Xe cơ quan đúng là vật chí bảo do sư tôn ban tặng, ngày đi ngàn dặm, có khi còn hơn cả ngựa quý ấy chứ. Hắn đi được một hồi thì nhìn thấy một sơn cốc, vừa hay trời cũng đã tối.

Kiều Linh Nhi vào núi săn bắn động vật hoang rồi nướng ăn, một đêm trôi qua vô cùng bình yên.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Linh Nhi lại lên đường, tiếng bánh xe nghiến vào đá sỏi kêu lạo xạo, lắc lư, vô cùng khó đi. Kiều Linh Nhi ngồi trong xe gắt gỏng: "Con đường này đúng là chẳng ra sao, sau này ta thành tiên rồi nhất định phải sửa nó mới được.”

Bỗng “Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, cả đất trời cũng rung theo tiếng vang ấy.

Kiều Linh Nhi vội vàng phanh lại, nhìn ra phía trước lại thấy có một tảng đá to oạch đang chặn ngay giữa lối đi.

"A a!”

"A a!”

Sau đó là những tiếng la hét hưng phấn.

Một đám sơn phỉ cầm vũ khí từ bốn phía lao ra, bọn hắn nhanh chóng bao vây xe cơ quan.

Một nữ tử đội mũ áo choàng, mặc áo trắng từ trên trời rơi xuống. Nàng kia đứng chặn trước tảng đá, tay cầm kiếm chỉ thẳng vào xe cơ quan rồi quát lớn: "Đi ra!"