Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1355: Tuyệt chưa từ bỏ việc đuổi giết




Kiều Linh Nhi mở cửa xe rồi bước ra ngoài, hắn dửng dưng nhìn đám cướp đã vây kín bốn phía mà không hề sợ hãi. Sư phụ nói rồi, ta là cao thủ hiếm có trong tam giới, mấy tên cướp quèn này thì làm được gì!

Kiều Linh Nhi khoanh tay cười lớn: "Tại hạ Kiều Linh Nhi, không biết đã làm gì để đắc tội cô nương, khiến cô nương phải gọi đông người đến đây tìm tại hạ như vậy.”

Nữ tử mặc bạch y cười: "Bạch Liên Hoa ta đây muốn gây sự với ai còn cần lí do chắc?"

Những tên cướp khác lập tức cười phụ họa: "Không cần!"

Bạch Liên Hoa nói: "Nơi này là Phượng Đầu Sơn, kẻ nào đi qua núi này cũng phải nạp tiền tài cho ta, thấy tọa kỵ của ngươi cũng không tồi đâu, ta muốn nó.”

Trong đầu Kiều Linh Nhi có một lòng tin mãnh liệt với bản thân nên chẳng sợ gì cả, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: "Cô nương, tọa kỵ này tên là Điện Quang Thần Hành Tam Giới Lục Hành Xa, chính là pháp bảo có thể ngày đi ngàn dặm, là đồ do sư phụ ta tặng, thế nên e là không thể đưa cho cô nương được rồi.”

Bạch Liên Hoa vén áo choàng để lộ ra khuôn mặt của một nữ tử tuyệt mỹ, nhan sắc ấy... khuôn mặt còn kiều diễm hơn đóa sen trắng, thần thái còn cao ngạo hơn tuyết đêm đông, mặt mày ẩn chứa sương lạnh, dung mạo mang ý lạnh lùng khó tả.

Trong mắt Kiều Linh Nhi lóe lên tia tán thưởng và giật mình, thật là một nữ tử được tạo hóa ưu ái.

Bạch Liên Hoa cũng đang đánh giá Kiều Linh Nhi, nàng vung tay ra hiệu với thuộc hạ đứng đằng sau: "Ngươi còn có sư phụ? Vậy trói hắn lại, gửi một phong thư kêu sư phụ hắn mang thứ gì đó đến chuộc người đi."

"Ha ha!”

"Trói lại!”

"Trói lại!”

...

Mấy đại hán khôi ngô nhanh nhẹn xông về phía Kiều Linh Nhi.

Kiều Linh Nhi nở nụ cười tự tin: "Cô nương, nếu nàng đã có ý mời thì bổn công tử cùng bằng lòng du ngoạn ngắm cảnh với nàng.

Nhưng nếu ngươi khăng khăng động đao động kiếm thì đừng trách ta dùng kiếm trả lại.”

Kiều Linh Nhi rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hắn hét lớn: "Kiếm Vũ Toàn Phong!"

Hắn bỗng hóa thành vô số ảo ảnh, lúc là ba, lúc là bốn, rồi đột ngột lao về phía đám sơn phỉ kia.

Rầm! Rầm!

"Ôi!”

"Đau quá!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, cả đám sơn phỉ ban nãy còn hung hăng nay đã ngã soài trên mặt đất.

"Nhất Kiếm Hoa Khai!”

Kiều Linh Nhi cầm chắc trường kiếm, người và kiếm như đã hòa làm một, hắn xuyên qua không gian, cứ thế lao thẳng đến chỗ Bạch Liên Hoa.

Bạch Liên Hoa chỉ đứng im tại chỗ, đợi đến khi Kiều Linh Nhi tới gần mới vung trường kiếm của mình.

Rầm!

Vỏ kiếm đánh trúng mặt Kiều Linh Nhi khiến khuôn mặt đẹp trai kia biến dạng ngay lập tức.

Kiều Linh Nhi bị đập trúng liền nghiêng nghiêng cơ thể rồi bay vút ra ngoài, hắn ngã lăn ra đất rồi lăn lăn mấy vòng. Hắn nằm im trên nền đất, hai mắt tối đen, đầu óc quay mòng mòng, trong đầu chỉ còn có một suy nghĩ duy nhất: không phải sư phụ nói nhìn khắp tam giới cũng không tìm thấy kẻ nào có thể đánh bại ta sao? Thế sao giờ ta lại thua trong tay một nữ nhân thế này?

Bạch Liên Hoa lạnh giọng: "Trói hắn lại rồi đưa hắn lên núi.”

"Vâng!” Hai tên sơn phỉ hung tợn tiến lên trói Kiều Linh Nhi lại rồi áp giải hắn lên sơn trại.

Trong hai ngày kế tiếp, Kiều Linh Nhi đã đến tìm Bạch Liên Hoa để luận bàn hai lần nhưng lần nào cũng chỉ nhận lấy thất vọng. Cuối cùng hắn cũng phải thừa nhận bản thân không bằng ả thổ phỉ đó, chỉ đành dùng tới tuyệt chiêu của bản thân thôi.

Vào một đêm đầy sao, Bạch Liên Hoa đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi để luyện khí.

Kiều Linh Nhi cầm một bông hoa đi tới, hắn dựa vào cây bên cạnh rồi nở một nụ cười ngây ngất lòng người: “Ngươi có biết ngươi với những vì sao trên trời có gì khác nhau không?"

Bạch Liên Hoa mở mắt ra, nhíu mày: "Sao ngươi lại chuồn ra đây rồi?"

“Thật ra thì thứ ta am hiểu nhất không phải đánh nhau, mà là chạy trốn, thế nên một tên cai ngục tầm thường thì sao có thể cầm chân ta được.

Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu!"

"Con người sao có thể so sánh với vì sao được?"

"Các vì sao thì ở trên bầu trời, còn ngươi thì ở trong tim ta.”

Kiều Linh Nhi thuần thục dùng thủ đoạn tán gái học được từ sư phụ.

Bạch Liên Hoa sởn gai ốc, nàng phát điên: "Hừ! Thì ra là thứ Sở Khanh thích trêu ghẹo nữ nhân.”

Bạch Liên Hoa đứng dậy rồi lao tới chỗ Kiều Linh Nhi đang đứng, hai người lại lao vào đánh nhau một trận. Kiều Linh Nhi lại thua, bị nàng nhốt vào trong lao ngục.

...

Sáng sớm hôm sau, Bạch Liên Hoa đang ăn bữa sáng thì lại thấy Kiều Linh Nhi từ đâu xuất hiện, hắn ta lướt tới rồi nằm bò ra bàn trước mặt Bạch Liên Hoa.

Bạch Liên Hoa nhíu mày, tên này lại chuồn ra rồi.

Kiều Linh Nhi mỉm cười: "Ta nghe có tin đồn nói ta thích ngươi đấy.”

Hai mắt Bạch Liên Hoa lóe ra ánh đao: "Ai nói?"

Kiều Linh Nhi mỉm cười: "Ta định sẽ làm sáng tỏ chuyện này, vì đó không phải là tin đồn.”

Bạch Liên Hoa trợn mắt nhìn Kiều Linh Nhi, kẻ này không biết xấu hổ là gì sao?

Sơn phỉ đứng gần đó chỉ dám len lén quan sát Kiều Linh Nhi và Bạch Liên Hoa, có người thì dùng ánh mắt tràn ngập kính nể để nhìn Kiều Linh Nhi, lại có người dùng ánh mắt tràn ngập ghen tị, Bạch Liên Hoa là một đóa hoa xinh đẹp trên Phượng Đầu Sơn, thế mà một kẻ ngoại lai lại dám vươn tay hái nó.

Khi Kiều Linh Nhi học nghệ với Bạch Cẩm thì thuật tán gái là môn học mà hắn có thành tích xuất sắc nhất, những môn võ nghệ khác như phù trận, độn pháp đều là môn phụ để phục vụ lúc tán gái thôi.

Dưới những đòn tấn công không biết xấu hổ của Kiều Linh Nhi, Bạch Liên Hoa từ bài xích dần dần chuyển hóa thành bình tĩnh tiếp nhận.

Đúng lúc này, có Ma tộc dưới trướng Vô Thiên tìm tới, Vô Thiên đã buông tha Linh Sơn nhưng tuyệt chưa từ bỏ việc đuổi giết Như Lai. Trong một đêm, Phượng Đầu Sơn từ một ngọn núi nguy nga hóa thành đất bằng.