Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1353: Nói cũng có lý




Kiều Linh Nhi nhận lấy tờ giấy vay nợ rồi đọc nội dung trên đó: "Chúng thánh tại thượng, thiên đạo chứng giám, ta là Kiều Linh Nhi. Mười năm nay được sư tôn Bạch Cẩm dạy dỗ, ta thương cho sư tôn vất vả, nay xin tự nguyện dâng lên một trăm tỉ Công Đức Kim Tiền thay cho công sức sư tôn đã dạy dỗ. Kiều Linh Nhi xin dùng Chân Linh để thề, dù đến kiếp sau cũng sẽ hoàn trả cho sư tôn không thiếu một xu.”

Kiều Linh Nhi ngẩng đầu, chần chờ hỏi: "Sư phụ, một trăm tỷ Công Đức Kim Tiền là sao ạ? Có nhiều quá không?"

Bạch Cẩm thản nhiên giảng giải: " Công Đức Kim Tiền chính là tiền của tu tiên giới, hoàn toàn không đáng nhắc tới.”

Kiều Linh Nhi nhíu mi sần khổ: "Cơ mà hàng tỷ thì nghe nhiều quá sư tôn ơi!”

Bạch Cẩm niết hai ngón tay, trên tay hắn bỗng hiện lên một quả cầu nhỏ màu vàng tinh khiết cỡ hạt đậu: "Đây chính là một tỷ rồi.”

Kiều Linh Nhi trợn mắt há mồm: "Có chút xíu này đã đến một tỉ rồi ư?"

"Đúng vậy.”

"Sư phụ, không phải ngài gạt ta đó chứ? Xíu xiu này mà một tỉ ư?"

“Vi sư lừa ngươi làm cái gì?”

Bạch Cẩm nói thầm: “Ngươi tưởng thứ ta muốn là xíu học phí đó à? Vi sư là loại thần tiên tham tiền sao?

Ta có lấy tiền tài của ngươi cũng chỉ được một chốc một lát mà thôi, bằng không những ngày tháng chúng ta là thầy trò cũng chỉ danh bất chính ngôn bất thuận!

Hôm nay ngươi ký vào tờ giấy nợ này, cho dù không trả cũng không sao, dù sao cũng chỉ là hình thức mà thôi, vi sư làm vậy là hy vọng ngươi có thể sống tốt!"

"Chuyện là vậy sao?" Kiều Linh Nhi vẫn có chút gì đó hoài nghi, chẳng lẽ là do hắn suy nghĩ nhiều? Ngày thường tiếp xúc thì hắn cũng biết sư phụ là một quân tử khiêm tốn, chưa từng hãm hại hắn bao giờ.

“Đương nhiên!" Bạch Cẩm gật đầu khẳng định, sau đó lại vội vã thúc giục: "Linh Nhi, mau ký tên đi, sau đó ngươi có thể đi du lịch, từ nay về sau có thể chu du bốn phương rồi.”

Kiều Linh Nhi lại nhìn quyển trục một lần nữa rồi hỏi: "Sư phụ, chữ đời đời kiếp kiếp trên này là có ý gì?"

"Sao ngươi lại có lắm câu hỏi thế?

Đây là mẫu sẵn thôi, mọi người đều viết như vậy ấy mà.

Bước vào giới tu hành, chết thì hồn phi phách tán, sống thì thọ ngang trời đất, lấy đâu ra đời đời kiếp kiếp?

Rồi ngươi có định ký không? Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ thu hồi lại hết bản lĩnh của ngươi rồi dạy một người khác.”

"Ta ký, ta ký, ta đồng ý mà.”

Kiều Linh Nhi nghe thấy sư phụ muốn thu hồi bản lĩnh của mình là hoảng hốt ngay.

Hắn giơ tay cao quá trán, một giọt máu từ ngón tay bắn vào quyển trục, quyển trục chợt lóe hào quang rồi bay ra khỏi tay Kiều Linh Nhi. Nó bay vút lên không trung rồi rơi xuống lòng bàn tay Bạch Cẩm bay đi, cuối cùng lại bị Bạch Cẩm cất đi.

Bạch Cẩm không kiềm nổi vui sướng liền cười to, sau đó lại vội vàng nghiêm mặt: "Kiều Linh Nhi, ngươi đã giao học phí thì từ nay ngươi sẽ là đồ đệ chính thức của ta, về sau ngươi gây họa gì chỉ cần báo lên tên của ta. Ngày nào ngươi còn là đồ đệ của ta thì sư phụ vẫn sẽ bảo vệ ngươi đến ngày ấy.”

Kiều Linh Nhi lúc này mới yên lòng, tâm trạng bất an vì nợ nần cũng an ổn trở lại, chỉ mất một chút tiền tài nhỏ như hạt đậu mà đổi lại được sự che chở của sư phụ thì hắn vẫn lời! Sư phụ tốt với ta quá đi mất.

Giờ hắn còn không biết cái gì gọi là thân ai nấy lo, cái gì gọi là chết thầy chết ngươi không chết ta là được. Hắn chỉ thấy Bạch Cẩm cần một lượng công đức bé như hạt đậu, nhưng lại không biết ẩn trong đó là một không gian rộng lớn, công đức vô lượng.

“Đa tạ sư phụ!” Kiều Linh Nhi vui mừng hành lễ.

Bạch Cẩm tiếp tục cảm thán: "Ngươi rời đi như thế này, vi sư thật lòng không nỡ, nhưng chim ưng lớn rồi cuối cùng vẫn phải tung cánh vào khung trời, hổ con lớn lên cũng phải gầm vang núi rừng, vi sư không thể giữ ngươi lại mãi, nay ngươi chuẩn bị rời đi, vi sư sẽ ban cho ngươi món pháp bảo cuối cùng.”

Bạch Cẩm duỗi tay, trong lòng bàn tay hắn hiện lên một chiếc xe cơ quan nhỏ nhắn, vẫn là phiên bản cấp thấp không có chức năng gì.

“Sư phụ, cái này là cái gì?”

"Thứ này tên là Điện Quang Thần Hành Tam Giới Lục Hành Xa, ngày đi ngàn dặm, đi hoài không hư, chính là thần khí chuyên cho việc du lịch, hôm nay vi sư truyền lại nó cho ngươi.”

Kiều Linh Nhi lập tức quỳ một chân xuống, hai tay giơ lên, kích động: "Đệ tử bái tạ sư phụ.”

Điện Quang Thần Hành Tam Giới Lục Hành Xa, nghe cái tên cũng biết nó là thứ đáng gờm rồi! Giao học phí một cái là đãi ngộ khác biệt ngay, sư phụ còn truyền cả pháp bảo của mình cho ta.

Bạch Cẩm ném xe cơ quan vào trong tay Kiều Linh Nhi, hắn cất giọng thương cảm: "Cầm đi! Chỉ cần truyền cho nó một tia linh lực là có thể sử dụng rồi, trở về cáo biệt phụ mẫu thì ngươi đi chu du tứ hải được rồi.”

Kiều Linh Nhi lau giọt lệ trên khóe mắt: "Đệ tử không nỡ rời xa sư phụ!

Lần này đi xa, giang hồ sâu như biển, không biết khi nào mới có thể nhìn thấy sư phụ, chưa kể đến chuyện nếu như thực lực không đủ thì đệ tử còn không bao giờ được gặp lại sư phụ ngài nữa, đệ tử càng nghĩ càng không nỡ.”

Kiều Linh Nhi lặng lẽ liếc mắt nhìn Bạch Cẩm một cái, sư phụ, tối thiểu thì người cũng phải cho đồ đệ vật gì để giữ mạng chứ? Tuy rằng Kiều Linh Nhi ta đây tài năng đầy mình, có tìm khắp mười dặm xung quanh cũng không có đối thủ, đứng giữa tam giới cũng dám tự xưng bản thân là cường giả, nhưng lỡ mà chọc phải mấy kẻ đáng sợ thì phải làm sao? Ít nhiều cũng phải có vật gì để bảo vệ mạng sống chứ!

Bạch Cẩm gật gật đầu tán thành: "Ngươi nói cũng có lý, nay ngươi đã ký vào quyển trục kia thì chính là đệ tử thân truyền vi sư, vi sư cần cho ngươi thủ đoạn nào đó để bảo vệ tính mạng cũng là điều nên làm.”