Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1320: Âm Dương Kính




"Nam Vô A Di Đà Phật!" Kim Thiền Tử chắp hai tay, một luồng Phật quang tự bao phủ quanh thân hắn, thần quang màu xám tro chiếu rọi trên Phật quang, giống như pháo hoa bắn tung tóe.

Kim Thiền Tử bước từng bước một bên trên thần quang màu xám, nhìn thấy một mặt gương đồng treo trên không trung, nhưng lại giống bóng dáng Khương Tử Nha, hắn đưa tay lướt trên gương đồng, m Dương Kính lập tức sụp đổ.

“Ha ha, ta tìm được tế đàn Thần Ma của mình rồi!” Phía dưới truyền ra một tiếng kêu hết sức vui sướng.

Kim Thiền Tử vung tay, một trận cuồng phong nổi lên, thiên địa tức khắc sáng ngời.

Khương Tử Nha đang đứng trên tảng đá rách nát phía dưới, trong tay giơ lên một cái đài bát giác màu lưu ly lớn bằng nắm tay.

Kim Thiền Tử phẫn nộ kêu lên: "Khương Tử Nha, ngươi đã dùng pháp bảo đê tiện này đánh lén bổn tọa sao?”

"Không phải đánh lén, là bản chưởng môn quanh minh chính đại đánh bại ngươi, thức thời thì cút đi, bằng không bổn chưởng môn trấn áp ngươi thêm năm trăm năm nữa đó.”

Kim Thiền Tử lr hóa thành một luồng kim quang rồi xông về phía hắn, trước ngực Khương Tử Nha lóe ra một luồng ánh sáng màu vàng nho nhỏ, “phụt!” hắn phun ra một ngụm máu rồi bay ra xa.

Ầm!

Ầm!

Khương Tử Nha xuyên qua hai ngọn núi lớn, khảm vào trong lòng núi.

Kim Thiền Tử lại ra tay, hắn hóa thành kim quang rồi lao vào trong sơn động, “ầm” sơn động bị xuyên thủng, Kim Thiền Tử đấm một phát vào Khương Tử Nha khiến hắn chui lọt qua bên qua quả núi.

Keng!

Keng!

Keng!

Khương Tử Nha liên tiếp bay ra, trên người được vô số kim quanh bao trùm, Kim Thiền Tử tựa như một chùm sáng không rõ bóng chứ không phải người thường nữa.

"Á!"

"Á!"

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trời đất.

Keng!

Trên lưng Khương Tử Nha xuất hiện một luồng kim quang chói lòa, hắn bị đánh bay lên tầng mây.

Kim Thiền Tử lơ lửng giữa không trung, chớp mắt sau lại hóa thành một luồng kim quang xông thẳng lên cao, luồng sáng đó vượt qua Khương Tử Nha rồi bỗng hóa thành Kim Thiền Tử, Kim Thiền Tử lập tức đạp cho đối phương một phát vào người.

“Ầm!” Hư không sụp đổ, Khương Tử Nha giống như một ngôi sao băng đang thiêu đốt bản thân rồi kéo theo cái đuôi chói lóa của mình vạch ngang bầu trời, cuối cùng là đáp đất.

Ầm! Khương Tử Nha như một ngôi sao chổi nện vào sơn mạch, không trung phát ra một tiếng nổ lớn, đất đá tung bay trăm thước, rầm rầm rơi xuống.

Ngọn núi xuất hiện tại chỗ một cái hố rộng khủng khiếp, Khương Tử Nha nửa sống nửa sống nằm ở trong hố, miệng không ngừng hộc máu, tiên y nghiền nát, tóc tai bù xù, cả người đẫm máu.

Kim Thiền Tử khoanh tay đứng bên cạnh, ánh mắt như đang tỏa ra sát khí sắc bén và lạnh như băng, trong mắt mang theo phẫn nộ vì bị trấn áp năm trăm năm.

"Khương Tử Nha, hôm nay ta sẽ đưa ngươi đi Luân Hồi.”

"Khụ khụ!" Khương Tử Nha trợn mắt, hắn hé miệng để lộ khoang miệng đầy máu tươi, miễn cưỡng cười: “Ngươi không giết được ta! Đừng cho ta tìm được cơ hội trả thù.”

“Người khác còn nể mặt Xiển giáo nhưng ta thì không!

Trong mắt Kim Thiền Tử mang theo trào phúng, Lục Sí Kim Thiền ta đã tung hoành hồng hoang bao năm, há có thể e ngại một đệ tử ngoại môn Xiển giáo như ngươi.

Kim Thiền Tử giơ tay lên, bỗng hóa ra một cái mỏ dài như trường thương rồi đâm xuống người Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha trợn mắt, "Nguyên Thủy Đạo Kinh" trong cơ thể hơi tỏa ra hào quang.

Lúc cái mỏ kia đâm vào ngực Khương Tử Nha thì bỗng khựng lại, không thể đam vào được nữa.

Kim Thiền Tử khom lưng đứng tại chỗ, cả người run rẩy, đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, trên đầu trọc là một cái vòng tròn màu vàng, như ẩn như hiện.

Khương Tử Nha hơi khó hiểu vì không cảm nhận được Kim Thiền Tử đâm xuống. Chuyện gì thế này? Mình còn chưa ra tay, sao hắn đã toang rồi?

Hắn nhìn dáng vẻ đau đớn của Kim Thiền Tử, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ: lẽ nào sư phụ cứu mình? Cõi lòng tức khắc nóng hừng hực, quả nhiên sư phụ vẫn yêu thương mình.

Kim Thiền Tử giơ tay túm gáy mình, gào lên trong đau đớn và tức giận: "Đường Tam Tạng, cút về cho ta!"

Biểu cảm đau đớn biến mất, Đường Tam Tạng chắp hai tay trước ngực, kiên quyết nói: "Kim Thiền Tử, ta sẽ không cho phép ngươi lạm sát kẻ vô tội ."

Vẻ mặt lại thay đổi ngay lập tức, Kim Thiền Tử dữ tợn quát: "Vô tội? Hắn thì tính là vô tội gì chứ? Trên đường Tây Du hắn hại ngươi như thế nào, ngươi quên rồi sao?"

Biểu cảm dữ tợn lại lập tức biến thành hiền lành. Đường Tam Tạng đội Kim Cô trên đầu, hiền lành nói: "Ngộ Không từng nói 'dùng lửa để diệt lửa, dùng nước để ngăn nước, chỉ tăng thêm tội ác'.

À, ngươi chưa từng đọc sách gì cả, chắc là không hiểu ý nghĩa của câu này, ta dịch nghĩa cho ngươi một lần. Câu này muốn nói dùng lửa để diệt lửa, dùng nước để ngăn nước, làm như vậy chẳng những không thể tu chỉnh mà ngược lại càng sai lầm thêm.

Câu này nhắc nhở chúng ta bạo lực không thể đáp trả bạo lực, sẽ chỉ dẫn đến bạo lực nghiêm trọng hơn mà thôi.

Mặc dù Khương Tử Nha hay làm khó ta, nhưng ta có thể cảm nhận được lòng dạ hắn không xấu. Thật ra trên đường Tây Du, có mấy lần hắn có thể hoàn toàn giết chết ta, nhưng hắn không ra tay với ta, mà bảo vệ ta trong tay yêu quái. Cuối cùng, kẻ mất mạng đều là yêu quái. Hắn dùng cách này để trảm yêu trừ ma."

Kim Cô trên đầu Đường Tam Tạng biến mất trong nháy mắt, khuôn mặt hiền lành lại trở nên dữ tợn. Ánh mắt Kim Thiền Tử tràn đầy sát khí, hắn hét lên: "Đường Tam Tạng, ngươi là cái thá gì mà dám dạy dỗ ta? Ngươi chỉ là một hóa thân chuyển thế của ta mà thôi. Vốn dĩ ngươi chỉ là kẻ thay thế. Bây giờ ngươi cút về cho ta, đây là thân thể của ta."

Tức khắc ánh mắt dữ tợn lại trở nên hiền hòa, Đường Tam Tạng nói rất chân thành: "Ngộ Không từng nói 'không biết Chu chiêm bao là bướm hay bướm chiêm bao là Chu'.