Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1319: Ngươi còn kém xa




Đông Hải Long Cung dưới hạ giới bỗng có một luồng ánh sáng bạc xẹt qua, sau đó là thấy Bạch Cẩm hiện lên.

Bạch Cẩm vừa xuất hiện là đã nghe được những khúc nhạc vui vẻ, bên trong Thủy Tinh Cung đang diễn ra ca múa thái bình, lão Long Vương Ngao Quảng nằm trên long ỷ, thảnh thơi uống rượu, thưởng thức mỹ nhân ngư ca múa.

Bạch Cẩm vừa xuất hiện, Ngao Quảng liền cảm nhận được khí tức của Bạch Cẩm, hắn vội vàng đứng lên rồi phất tay ra lệnh: "Lui ra, tất cả đều lui ra!"

Các vũ công dừng lại, cung kính khom lưng: "Vâng!" rồi rời khỏi Thủy Tinh Cung.

Bạch Cẩm đi vào trong đại điện: “Ngao Quảng, cuộc sống của ngươi nhàn nhã nhỉ!"

Ngao Quảng lập tức nhổm dậy khỏi chỗ ngồi để nghênh đón, hai ba bước liền từ một lão Long Vương biến thành thiếu niên xinh đẹp nhẹ nhàng, vui mừng kêu lên: "Lão đại, ngươi đã trở lại rồi, ta nhớ ngươi muốn chết.”

Bạch Cẩm tức giận: “Tiên thần của Thiên Đình thì đang đấu với Ma tộc đánh thừa sống thiếu chết trên Cửu Trọng Thiên, thần linh ngã xuống vô số.

Ngươi thì hay rồi, còn có tâm tình ở chỗ này uống rượu nghe nhạc, ca múa mua vui, quả thực không thể nói nổi.”

Ngao Quảng kêu khuất: “Lão đại, ta oan quá!”"

Hắn cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ nghiêm túc: “Ngao Quảng ta cũng có lòng nhiệt huyết, cũng từng làm nên chuyện ở hồng hoang.

Cuộc chiến Vu Yêu thì sao? Hư không vỡ vụn, cột trời sụp đổ, ta cũng dám đi vào sinh ra tử, cứu vớt thiên tài địa bảo của hồng hoang.

Trận chiến Nhân Long thì sao? Hai tộc người và rồng đại chiến, thiên địa lặp đi lặp lại, một mình Ngao Quảng ta phản lại phụ vương, dẫn dắt Long tộc bình định phản loạn, cùng Nhân tộc ký kết minh ước.

Mỗi khi diễn ra hồng thủy thì sao? Ngao Quảng ta suất lĩnh Tứ Hải Long tộc, khơi thông thủy mạch, cũng là một mình ta trấn áp địa tâm, cứu vớt hồng hoang trong cơn hồng thủy.

Ngao Quảng ta một lòng nhiệt huyết, vì ta giới được bình an, ta dám huyết đổ Huyền Hoàng, vạn chết không hối hận!"

“Vậy ngươi đi đi!”

Ngao quảng đang khí thế hiên ngang bỗng khựng lại, sau đó bi thống rên lên: “Ta cũng muốn đi chinh chiến Ma tộc, nhưng Thiên Đế không cho ta đi mà.

Bệ hạ nói, đối kháng Ma tộc giao cho thiên thần, chuyện duy trì sự ổn định của Địa Tiên giới thì giao cho Địa Chi, chúng ta không được lên trời.

Ngài thấy ta đang uống rượu vui vẻ, trên thực tế ta đang mượn rượu giải sầu, cầu nguyện cho chúng thần Thiên Đình.”

Bạch Cẩm tiến lên vỗ vỗ bả vai Ngao Quảng, cảm khái: “Ngươi bây giờ là một Long Vương rất có phong phạm rooif, hoàn toàn kế thừa thần thái của phụ vương ngươi.”

Ngao Quảng lập tức chuyển thái độ, cười hì hì: “Đa tạ lão đại khen ngợi.”

Bạch Cẩm tùy ý ngồi xuống một chỗ.

Ngao Quảng cũng kéo một cái ghế lại gần Bạch Cẩm, tò mò hỏi: "Lão đại, hiện tại tam giới đang đánh nhau loạn hết cả rồi, ngươi sao có thời gian đến chỗ ta?"

"Linh Sơn bị Vô Thiên Phật Tổ chiếm lĩnh, Thiên Đình bị Khuê Cương Pháp Tổ chiếm lĩnh, ta hiện tại cũng không có chỗ đi thôi, giờ phải tới cầu cứu ngươi đây.”

Ngao Quảng lập tức vỗ ngực, kêu lên: "Lão đại, ngươi nói lời này chính là đánh vào mặt ta, chỉ cần ta còn có một ngày là Đông Hải Long Vương thì Đông Hải đều là của lão đại.”

"Đại ca đến đây, Long Cung như sáng rực cả lên, đúng là rồng đến nhà tôm." Một tiếng cười khẽ từ bên ngoài truyền đến.

Hai đội thị nữ cầm lẵng hoa và quạt lọng bước vào Thủy Tinh Cung, thị nữ vây quanh hai vị phụ nhân, cầm đầu là Đông Hải Long Mẫu vẫn ung dung hoa quý như xưa, chậm hơn chút là Vương phi Đông Hải Đặng Thiền Ngọc.

Long Mẫu đi vào đại điện rồi nhún người lễ vật: “Tham kiến đại ca!"

Đặng Thiền Ngọc cũng nhún người hành lễ: “Tham kiến đại bá!"

Bạch Cẩm khẽ gật đầu, cười: “Tạm thời phải làm phiền đệ muội rồi.”

Long Mẫu đứng dậy, mỉm cười: “Đại ca đến long cung là phúc phần của chúng ta, từ sau khi đại ca rời Thiên Đình, Đông Hải cũng không còn nhộn nhịp như trước kia, chúng ta cũng nhàm chán. Hiện tại đại ca tới đúng là chuyện vui hiếm gặp.”

Ngao Quảng cười ha ha: “Thiền Ngọc, ngươi đi dặn kẻ dưới chuẩn bị rượu thức ăn, hôm nay ta muốn cùng đại ca không say không về.”

“Được!” Đặng Thiền Ngọc lập tức bước nhanh ra bên ngoài.

...

Tây Ngưu Hạ Châu, Địa Tiên Giới, trong đó có một ngọn núi không giống với những ngọn núi khác, nơi này không một một cỏ, không một sinh linh, tựa như một ngọn núi chết.

Trên đỉnh núi có xây một túp lều tranh, Khương Tử Nha ngồi xếp bằng trước nhà tranh đang ngồi quay về hướng về phía đông để hít tử khí triều dương.

"Phù!" Khương Tử Nha thở dài, mở mắt than thở: “Lại thêm một năm nữa trôi qua, năm trăm năm rồi, tế đàn của ta khi nào mới có thể trở về!” Hắn đưa tay ôn nhu vuốt ve đỉnh núi, lại than: “Tế đàn Thần Ma của ta! Sao ngươi lại trở thành một ngọn núi?”

Ngọn núi đột nhiên rung động phát ra những tiếng ầm ầm, cả ngọn núi trải rộng vết nứt, từng luồng ánh sáng màu trắng từ trong vết nứt phun ra.

“Tế đàn Thần Ma! Khương Tử Nha vui vẻ hét to, hắn lập tức phóng lên trời, đứng trên đỉnh mây rồi vui sướng nhìn xuống ngọn núi bên dưới, hai mắt hắn sáng quắc hơn cả ánh mặt trời.

Ầm! Cả ngọn núi lớn vỡ vụn, mảnh vỡ bắn tung tóe.

"Rí!" một tiếng kêu dài mà bén nhọn vang vọng tam giới.

Sau đầu Kim Thiền Tử mang theo Phật Luân, từ trong khói bụi tung bay, mặt như sương giá.

“Tế đàn của ta!” Khương Tử Nha vui vẻ kêu to, lập tức vọt tới bên dưới.

Hàn quang trong mắt Kim Thiền Tử chợt lóe, mang theo sát ý phẫn nộ, tất cả là do ngươi, vì ngươi nên ta mới bị trấn áp năm trăm năm. Hắn giơ tay lên rồi tung một chưởng, một bàn tay phật tỏa sáng lao lên không trung.

Khương Tử Nha hét lớn: "Phiên Thiên Ấn!" Trong tay hắn cũng xuất hiện một cái ấn rất lớn rồi ném xuống người đối thủ.

Ầm!

Phiên Thiên Ấn sụp đổ dưới bàn tay Phật, mảnh vụn bắn tung tóe.

"Âm Dương Kính!"

Một luồng sáng ảm đạm màu xám đột nhiên bắn ra rồi nhanh chóng lao tới chỗ Kim Thiền Tử.