Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1318: Vẫn còn non lắm




Vốn Bạch Cẩm còn đang buồn rầu làm sao để không liên quan đến chuyện này, cho dù sau này Tân Thiên Đình bị mất, cũng không thể trách mình, hiện tại tốt rồi, không cần nghĩ, Khuê Cương đã tự mình đưa mình dâng lên cách rồi. Đúng là huynh đệ tốt của ta!

Khuê Cương Pháp Tổ vội vàng: “Ta cũng đến thỉnh an Ma Tổ đại nhân.”

Lúc Khuê Cương nói lời này, mặt không đỏ, thở không gấp, phảng phất khi kẻ nói xấu sau lưng lúc trước không phải hắn vậy, dù sao ta đã d sẽ chiếm phần công lao này rồi, ngươi nói đó là ý tưởng của ngươi, vậy chứng cứ đâu!

Khuê Cương Pháp Tổ mỉm cười: “Bạch Cẩm, ngươi cảm thấy ý tưởng này của Khuê Cương như thế nào?"

Bạch Cẩm suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu: “Nghĩa phụ, hài nhi cho rằng không cần phiền toái như vậy, ta và Vô Thiên cùng nhau viện trợ Khuê Cương là có thể bắt được chúng thần Thiên Đình rồi.

Thời gian trì hoãn càng dài, khả năng xảy ra tai nạn càng lớn.”

Khuê Cương Pháp Tổ sáng rực mắt, Di Bạch Cẩm không vạch trần ta sao? Không đoạt công với ta luôn? Hắn vội vàng: “Ma Tổ, thuộc hạ cho rằng công kích là hạ sách, công tâm mới là thượng sách.”

Hắn tiếp tục hăng hái trình bày: “Ta muốn hàng phục Thiên Đình, không phải chỉ là bắt giữ đám tiên thần kia mà còn muốn vào nội tâm bọn hắn, để cho bọn hắn tận mắt nhìn thấy ta trở thành Tân Thiên Đế rồi giẫm đạp lên sự kiêu ngạo của bọn hắn.”

La Hầu Ma Tổ khẽ gật đầu, đây cũng là điều mình muốn thấy, tấn công lên Thiên Đình không có ý nghĩa gì cả, ta muốn xây dựng một Thiên Đình, Thiên Đế mới trước mặt tam giới, Hạo Thiên chính là Thiên Đế do Hồng Quân lập thì bản tôn lại càng muốn bãi bỏ Hạo Thiên, lập Khuê Cương làm đế, để Hồng Quân nhìn xem Thiên Đế mà hắn tin tưởng chẳng là gì trước mặt ta đâu!

La Hầu Ma Tổ cất giọng vang khắp đại điện: "Nếu ngươi muốn làm thì phải làm cho tốt.” Nếu còn không bằng Thiên Đình ngày xưa, bản tôn phế ngươi luôn!

Khuê Cương Pháp Tổ mừng rỡ, ôm quyền: “Ma Tổ đại nhân yên tâm, ta sẽ dốc hết sức hoàn thành việc này, không tiếc bất cứ giá nào.

Tân Thiên Đình được xây dựng xong nhất định có thể chấn động tam giới, trở thành Thiên Đình mạnh nhất hồng hoang vạn cổ từ trước đến nay, để Ma tộc ta vĩnh viễn trấn thủ tam giới.”

Bạch Cẩm vội vàng: “Nghĩa phụ, xin ngài suy nghĩ kỹ! Hiện tại chúng ta chưa thắng lợi một cách hoàn toàn, không thể sơ suất!”

La Hầu giơ tay lên, bình thản: “Bạch Cẩm, ý ta đã quyết, không cần phải nói nữa.”

"Nhưng mà..." Khuôn mặt Bạch Cẩm có vẻ gấp gáp.

Hiện tại ta nói trước nhé, sau này Thiên Đình mất đi thì các ngươi không thể trách ta.

La Hầu nói: “Bạch Cẩm, bổn tọa biết ngươi xử sự ổn trọng, nhưng ngươi nên có lòng tin với Khuê Cương, hắn chính là vua của Thiên ma, chủ nhân Thâm Uyên.”

Khuê Cương Pháp Tổ đắc ý nhìn Bạch Cẩm, hắn nghiêm túc cam đoan: “Ma Tổ đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ đánh nát sự kiêu ngạo của chúng thần Thiên Đình, thuộc hạ cũng nhất định sẽ khiến vạn tộc tam giới thần phục, để cho Ma tộc chúng ta chân chính thống nhất tam giới.”

La Hầu gật đầu mỉm cười: “Khuê Cương, ngươi có lòng tin như vậy là tốt, bản tôn rất vui, ta sẽ nhìn hành động của ngươi.”

"Vâng! Thuộc hạ quyết không làm nhục sứ mệnh!" Khuê Cương Pháp Tổ lớn tiếng, trong lòng vô cùng kích động, Ma Tổ đã thất vọng với Thiếu Tổ, bước tiếp theo nên cho ta thay thế.

La Hầu Ma Tổ vung tay lên: “Đều lui ra đi!"

Trước mặt Bạch Cẩm và Khuê Cương tối sầm lại, trong nháy mắt biến mất trong đại điện.

...

Trên một lầu cao tại Thiên Đình xuất hiện một mảnh gợn sóng, gợn sóng biến mất chỉ để lại hai bóng người là Khuê Cương Pháp Tổ và Bạch Cẩm.

Khuê Cương Pháp Tổ cười ha ha: “Đa tạ Thiếu Tổ đã cho ta một gợi ý tốt đến vậy, lúc bổn tọa đăng cơ làm Thiên Đế, kính xin Thiếu Tổ đến chơi.”

Bạch Cẩm mỉm cười: “Đúng vậy, đều là vì Ma tộc.” Trong lòng thì đang cười thầm, ta chưa thấy ai chủ động chịu tội thay như ngươi đâu.

Khuê Cương Pháp Tổ nhìn một vòng Thiên Đình rách nát, đến giọng nói cũng hăng hái: “Tam giới nên nghênh đón chủ nhân chân chính của nó rồi.

Bổn tọa không quen thân vạn tộc thần thánh trong tam giới, chuyện thiệp mời của đại điển còn phải nhờ Thiếu Tổ quan tâm.”

“Cái này đơn giản, chỉ hy vọng Pháp Tổ sau khi trở thành Thiên Đế thì nhớ chiếu cố nhiều hơn!”

Hôm nay ta không còn mặt mũi gì ở trước mặt Ma Tổ đâu đấy!

"Ha ha, Thiếu Tổ nói đùa, Ma Tổ làm sao có thể trách tội ngươi?

Huynh đệ chúng ta tình thâm, ta cũng không phải cố ý nói này nói nọ về ngươi ở trước mặt Ma Tổ, ngươi còn trẻ, có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu đâu, ta làm như vậy chỉ là hy vọng Ma Tổ dạy dỗ ngươi thêm, chúng ta cũng được Thiếu Tổ dẫn dắt mà chiến đấu dũng cảm, tạo ra thời kì rực rỡ một lần nữa.”

Khuê Cương đắc ý lắm, nhìn xem ta giỏi giao tiếp chưa, ha ha, ta muốn cho ngươi mất hết mặt mũi đấy, bằng không ta lấy đâu ra cơ hội leo lên cao đây, vị trí Thiếu Tổ đang vẫy tay với ta kìa.

"Vậy ta còn phải cảm ơn Pháp Tổ.” Bạch Cẩm mỉm cười.

Khuê Cương Pháp Tổ ra vẻ hào sảng: “Không cần khách khí, huynh đệ tình thâm, chúng ta đều là người một nhà.”

"Ha ha, Pháp Tổ nói không sai, chúng ta chính là huynh đệ tốt, người một nhà.

Nghĩa phụ đã giao trọng trách của Thiên Đình cho ngươi nên chắc Pháp Tổ còn nhiều việc cần làm, ta không dám quấy rầy thêm nữa, về sau nếu có chỗ cần ta dốc sức, Pháp Tổ cứ việc mở miệng, ta sẽ dốc sức.”

"Vậy ta xin đa tạ Thiếu Tổ.” Khuê Cương Pháp Tổ ôm quyền hành lễ, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ.

Bạch Cẩm cũng ôm quyền hành lễ, cười: “Vậy ta xin cáo từ trước.”

Một luồng ánh sáng bạc dâng lên rồi nuốt chửng Bạch Cẩm, ánh sáng biến mất, Bạch Cẩm cũng không thấy đâu nữa.

Nụ cười trên mặt Khuê Cương Pháp Tổ dần dần biến mất, hắn hừ lạnh một tiếng, đắc ý: “Đấu với ta, ngươi còn kém xa! Vẫn còn non lắm.”