Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1045: Nơi này còn trồng trúc tím nữa




Đại năng khắp chốn hồng hoang đều chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh hãi không thôi, là một chuyến Tây Du thôi mà? Sao lại biến thành đại chiến tam giới rồi?

Ngay cả Thánh Nhân tỉnh dậy khỏi cõi Thái Hư mà theo dõi mọi biến chuyển của tam giới, thật chẳng có đứa nào làm ta yên tâm cả!

Huyết Hải mênh mông bao phủ Thúy Vân Sơn đều hóa thành sương đỏ bay lên trời, màn sương máu ấy hóa thành mây rồi bay đến Linh Sơn, mà ẩn trong những đám mây máu ấy là vô số A Tu La đang hừng hực sát khí.

Oong!!!

Một nam nhân trung niên chặn trước những đám mây đó, trong tay thì lăm lăm trường thương màu đỏ sậm.

Huyết Văn Phật Mẫu Bồ Tát giơ cao trường thương trong tay, niệm: "Nam Mô A Di Đà Phật!" ánh mắt hắn biến lạnh, nhanh chóng đâm thẳng trường thương.

Oong! Những đám mây máu vô tận vô biên đột nhiên dừng lại, chúng đứng yên tại chỗ sôi trào, quay cuồng, các A Tu La đang trốn trong đó đều sinh ra sự sợ hãi mơ hồ từ trong đầu, tâm thần hoảng hốt, phảng phất gặp phải thiên địch, lại phảng phất như gặp phải tồn tại Đế Hoàng.

Trước Tây Thiên Môn, Bạch Cẩm cầm Huyết Liên, bật cười ha hả: "Cuối cùng cũng đến lúc ta được hoạt động tay chân rồi.”

Nhưng hắn vừa đứng dậy thì lại đứng sững tại chỗ, khuôn mặt thảng thốt: "Sao vậy! Sư thúc tự mình ra tay?"

Mây khói màu đỏ quay cuồng, một vị nam tử trung niên mặc hắc y bước ra từ trong đó, y lấy tay làm kiếm, chỉ phẩy nhẹ một cái, một đạo kiếm ý sắc bén lập tức xẹt qua hư không.

Huyết Văn Phật Mẫu Bồ Tát vội vàng dùng thương chắn ngang trước mặt, giay khoảnh khắc kiếm, thương va chạm, Huyết Văn Phật Mẫu Bồ Tát bị đối phương đẩy ngược trở về, thân hình hắn vẽ ra một con đường hư không dài vạn dặm ở trên cao, thời không tan vỡ.

Huyết Văn Phật Mẫu Bồ Tát nắm chặt trường thương, hai tay run rẩy, trong lòng sinh ra hoảng sợ, vội vàng ôm thương quỳ xuống: "Lục Dực Huyết Văn, sinh linh của Huyết Hải bái kiến Minh Hà giáo chủ.”

Minh Hà giáo chủ hơi giương mắt, lạnh lùng nói: "Đã xưng là sinh linh của Huyết Hải thì sao còn dám cản đường của ta?" Ngông cuồng sao? Nhưng hắn chính là người có địa vị như vậy đó, sinh linh của Huyết Hải đều phải quỳ gối xuống tôn hắn làm chủ.

Huyết Văn Phật Mẫu Bồ Tát cung kính nói: "Giáo chủ, ta làm vậy cũng là vì nghĩ cho Huyết Hải.

Phật Giáo chính là giáo phái lớn do Thánh Nhân lập nên, nội tình thâm hậu, Huyết Hải sao đủ sức chống đối nó? Xin giáo chủ suy nghĩ cho kỹ.”

Minh Hà giáo chủ lại chém ra một nhát nữa.

Con ngươi của Huyết Văn Phật Mẫu trợn trừng, hắn không dám đỡ đòn này liền vội vã hóa thân thành vô số con muỗi nhỏ bỏ chạy.

Rầm! Ngàn vạn kiếm khí chạy ngang chạy dọc tạo thành một tấm lưới khổng lồ.

"A! Giáo chủ tha mạng!” Giữa thiên không bỗng vang lên tiếng kêu hoảng sợ của Huyết Văn Phật Mẫu Bồ Tát.

Phụt! Phụt! Phụt! Máu tươi bắn tung tóe như những đóa hoa nở bung trong gió, hư không nát bấy tạo thành một mảnh hỗn độn, vô số con muỗi li ti bị kiếm khí làm nát vụn, chỉ còn mấy con may mắn chạy thoát thân.

Minh Hà giáo chủ tiếp tục đi về phía trước, chỉ một khắc sau đã xuất hiện bên ngoài Đại Lôi Âm Tự.

Lúc này, trong Đại Lôi Âm chỉ có một mình Phật Tổ Như Lai với vẻ mặt bối rối, Minh Hà giáo chủ đã đi đến tận cửa, đánh không lại thì làm sao bây giờ?

Cộp! Cộp! Cộp!

Minh Hà giáo chủ đi vào Đại Lôi Âm Tự, vẫy vẫy tay rồi nói: "Như Lai, nghe nói ngươi rất mạnh, trên trời dưới đất chỉ có mình ngươi độc tôn, đến đây, để cho ta nhìn xem sức mạnh của Phật Tổ nào..."

Da mặt Phật Tổ Như Lai run lên, hắn cố gắng giải thích: "Giáo chủ, ngươi phải nghe ta giải thích, ta không biết Thiết Phiến Công Chúa là nữ nhi của ngài.

Chuyện sang phía Tây lấy kinh chính là do Thánh Nhân quyết định, Ngưu Ma Vương bắt mất người đi lấy kinh, bần tăng làm vậy cũng là hành động bất đắc dĩ.

Hơn nữa, tất cả đều là kế hoạch của Bạch Cẩm, giáo chủ chớ trúng bẫy của Bạch Cẩm.”

"Vớ vẩn, Bạch Cẩm làm người chân thành thân thiện, há có chuyện hắn lại tính kế ta và ngươi, đừng giảo biện, đến Hỗn Độn đấu một trận đi.”

Ầm!

Đại Lôi Âm Tự vỡ vụn, hai đạo kiếm khí màu đỏ như máu song song lướt qua, nơi nó đi qua thời không vỡ vụn.

Trước Tây Thiên Môn, Bạch Cẩm chắp tay nhìn Đại Lôi Âm Tự vỡ vụn ở xa xa, giọng điệu vô cùng tiếc nuối: "Người có chiến lực đứng đầu chỉ sau Thánh Nhân, hôm nay ta đã được mở rộng tầm mắt rồi.

Chỉ là đáng tiếc, Đại Lôi Âm Tự của ta! Tại sao giáo chủ lại phá nó!"

Thạch Cơ và Cô Lương nhìn Bạch Cẩm, Đại Lôi Âm Tự của Phật Giáo mà? Sao lại thành đồ của ngài rồi?

Bạch Cẩm lóe một cái đã xuất hiện ở Linh Sơn, mảnh vỡ Đại Lôi Âm Tự lơ lửng giữa không trung, tản ra ánh sáng lóng lánh của pháp bảo.

Ầm ầm! Tiếng sấm rền vang. Ào! Một cơn mưa đỏ au rơi xuống, thứ rơi xuống cùng cơn mưa còn có vô số A Tu La tộc, tiếng hô giết chấn động Linh Sơn, Phật pháp nở rộ kim quang, A Tu La chém ra biển máu.

Bạch Cẩm vội vàng thu hồi đám mảnh vỡ của Đại Lôi Âm Tự, tuy rằng bị nghiền nát nhưng vẫn rất có ý nghĩa kỷ niệm mà, ta thu thập giúp các ngươi nhé.

Bạch Cẩm nhặt hết Đại Lôi Âm Tự xong liền đi dạo vòng vòng quanh Linh Sơn.

"Ấy! Sao nơi này có một mảnh vườn trồng thuốc, hiện tại Linh Sơn đang diễn ra đại chiến, nhỡ bị hỏng thì làm sao bây giờ? Ta giúp Phật Tổ cất vậy.”

"Nơi này còn có linh trì này, máu rơi vào trong linh trì làm ô nhiễm nó mất, thế thì không được, ta cũng cất hộ Phật Tổ nào.”

"Nơi này còn trồng trúc tím nữa, ta tưởng trúc tím như này đều ở Nam Hải cơ mà? Thôi ta mặc kệ, trúc tím mà ngâm trong máu cũng không tốt, ta lại tiện tay giữ gìn hộ Phật Tổ.”

"Ô vậy mà còn nuôi nhiều động vật nhỏ như vậy, Phật Giáo thật sự yêu động vật quá, trông chúng mập mạp chưa kìa, đừng để cơn mưa máu này làm mình cảm lạnh chứ, ta giúp Phật Tổ chăm chúng mới được.”

"Nơi này còn có một kho tàng chứa đầy quặng thần này, lỡ để đây rồi bị mưa máu ăn mòn thì làm sao bây giờ? Ta phải nhanh nhanh giúp Phật Tổ thôi.”