Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1038: Theo ta đến Linh Sơn tu hành đi




"Ngọc Diện Hồ Ly vốn là Bỉ Khâu Ni dưới trướng Định Quang Hoan Hỉ Phật. Bởi vì Tích Lôi Sơn ngạo mạn nên Linh Sơn muốn diệt trừ cho yên tâm, lệnh Ngọc Diện Hồ Ly tiếp cận Ngưu Ma Vương, loại bỏ Tích Lôi Sơn một lần."

Tôn Ngộ Không tức giận mắng: "Hay cho một cái Phật Giáo, vậy mà lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế, đúng là mở mang tầm mắt."

Dứt lời, hắn vội vàng hỏi: "Đế Quân, Phật Giáo sẽ xử trí đại ca ta thế nào?"

"Phật Đà Phật Giáo hiện đang ép Ngưu Ma Vương đi tới Thúy Vân Sơn, định hốt gọn một mẻ để trừ hậu hoạn."

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai sốt ruột nói: "Ngưu đại ca, Ngưu đại tẩu cũng chưa làm chuyện gì quá đáng, chỉ là hài tử nghịch ngợm một chút, Phật Giáo đã muốn đuổi cùng giết tận, đúng là không có đạo lý, lão Tôn ta đi cứu Ngưu đại ca ra, nói đạo lý với bọn hắn."

"Ở Tây Ngưu Hạ Châu, Phật Giáo là đạo lý."

Trong hồ nước, phao câu bỗng chìm xuống.

Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Cắn câu rồi!" Hắn đưa tay nhấc lên, dây câu nhất thời căng ra, cần câu cong xuống dưới, rung động lên xuống, nước hồ không ngừng đảo quanh, tóe lên từng đợt gợn sóng.

"Lên."Bạch Cẩm dùng sức nhấc một cái, một con cá chép vàng lớn chừng bàn tay đằng không bay lên, tiện tay nắm trong tay.

Tôn Ngộ Không sốt ruột nói: "Đế Quân, ngài cũng đừng câu cá nữa, ngài xuất thủ cứu Ngưu đại ca ra đi!

Phụ mẫu xa nhau, Thánh Anh đã vô cùng đáng thương rồi, nếu để cho Phật Giáo giết chết phụ mẫu của hắn, một hài tử như hắn sau này phải làm sao đây!"

Bạch Cẩm gỡ lưỡi câu xuống, ném cá chép vàng trong tay cho Tôn Ngộ Không, nói: "Cầm con cá này đi, lặng lẽ để Ngưu Ma Vương dùng, có thể giải độc tố trên người hắn."

Tôn Ngộ Không luống cuống tay chân tiếp nhận cá chép vàng, hai mắt sáng lên chắp tay nói: "Đa tạ Đế Quân, lão Tôn ta đi tìm Ngưu đại ca ngay."

Hắn nhảy một cái phóng lên tận trời biến mất giữa tầng mây.

Một lát sau, một đạo kim quang xẹt qua bầu trời, rơi trên mặt đất lại hóa thành dáng vẻ của Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không gãi tai gãi má kêu lên: "Đế quân, đây là đâu thế? Sao lão Tôn tìm mãi mà không thấy lối ra bên ngoài vậy.”

"Đại Mộng Thiên Thu, nơi này là thế giới trong mộng.”

Bạch Cẩm tiện tay vung lên, cả thế giới trong mộng chằng chịt vết nứt ầm một tiếng vỡ vụn.

Trong Hỏa Vân Động lửa khô cháy lách tách.

"Á!” Tôn Ngộ Không kinh hãi kêu lên một tiếng rồi đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn bốn phía, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh còn đang ngủ ngáy ầm ầm, bên cạnh có một con cá chép vàng khép mở miệng hít thở không khí.

Tôn Ngộ Không lẩm bẩm: "Sao tự dưng lão Tôn ngủ say thế nhỉ? Chẳng lẽ do Phật Giáo đang giở trò quỷ?”

Chợt quay đầu nhìn thấy cá chép vàng bên cạnh, quả nhiên con cá chép này vẫn ở đây, vừa rồi hắn không phải nằm mơ, trong lòng Tôn Ngộ Không dâng lên một cỗ cảm giác hãi hùng. Chẳng lẽ Phật Giáo đang muốn một lưới bắt hết huynh trưởng mà ta kết bái ư? Làm một con khỉ nghĩa khí, sao ta có thể để cho bọn họ được như ý?

Tôn Ngộ Không nhảy xuống giường đá, đi tới bên cạnh Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh, hắn giơ tay lay người rồi kêu lên: "Tỉnh, tỉnh, mau thức dậy cho ta.”

Bên kia, trên Thúy Vân Sơn kim vân mênh mông, Thiết Phiến Công Chúa mặc chiến giáp ngồi ở trên đỉnh núi, một mình đối mặt với ngàn vạn Phật Đà Bồ Tát La Hán, tất cả sinh linh trong Thúy Vân Sơn đều đã bị nàng đưa đi, dưới đại thế áp chế của Phật Giáo mênh mông thì ở lại cũng chịu chết mà thôi.

Trong phạm vi ngàn thước phía trước, bốn tôn Phật Tổ đứng trên mây, bên cạnh là Ngưu Ma Vương bị trói gô cổ tay chân, người đang áp giải Ngưu Ma Vương chính là Ngọc Diện Bồ Tát.

Định Quang Hoan Hỉ Phật mỉm cười nói: "Thiết Phiến Tiên, ngươi đã đạt tới chân tu, thanh tu chi tiên, xin mời để Đường Tam Tạng ra ngoài, chớ ép ta động thủ.”

Thiết Phiến Công Chúa hơi biến sắc, không ngờ bọn họ tới đây vì Đường Tam Tạng, chẳng lẽ bọn họ không tìm được Đường Tam Tạng ở Tích Lôi Sơn?

Thiết Phiến Công Chúa nhìn chằm chằm Ngưu Ma Vương, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi rất uy phong sao? Tại sao lại rơi vào tình trạng thế này?”

Khéo miệng Ngưu Ma Vương giật giật hai cái, sau đó cúi đầu, nhân duyên mình không tốt lắm! Ai ai cũng muốn đầu độc ta.

Ngọc Diện Bồ Tát tiến lên một bước, mỉm cười nói: "Một khoảng thời gian không gặp, tỷ tỷ già đi rất nhiều.”

Thiết Phiến Tiên liếc mắt nhìn Ngọc Diện Bồ Tát rồi trực tiếp coi như không thấy, nàng đứng dậy từ trên đỉnh núi chiến đấu, tay cầm trường kiếm huyết ngọc hoa lệ, bình tĩnh nói: "Muốn Đường Tam Tạng, vậy tự mình đến lấy đi!”

Ngưu Ma Vương đột nhiên giãy dụa, khuôn mặt dữ tợn kêu lên: "Đi, mang theo Hồng Hài Nhi đi, tới Thiên Đình. Đừng cố cứu ta, họ không dám giết ta đâu.”

Thiết Phiến Công Chúa liếc hắn, lạnh giọng nói: "Ngươi sống hay chết liên quan gì đến ta? Ai muốn cứu ngươi chứ?”

Ngưu Ma Vương cứng đờ tại chỗ, khó có thể tin nhìn Thiết Phiến Công Chúa, nàng tuyệt tình như vậy sao?

Pháp Thắng Vương Phật ở bên cạnh hét lớn: "Định Quang Phật, cần gì phải lắm lời với nàng, bắt nàng đưa người lấy kinh ra, chúng ta có thể trở về phục mệnh.”

Định Quang Hoan Hỉ Phật cảm khái nói: "Nữ Bồ Tát, ngươi đã bị tà đạo mê hoặc, theo ta đến Linh Sơn tu hành đi!”

Ngưu Ma Vương giận dữ gầm lên: "Ngươi dám! Các ngươi ai dám đả thương nàng, ta sẽ bảo sư huynh ta băm các ngươi thành trăm đoạn.”

Định Quang Hoan Hỉ Phật mỉm cười, sau đó lập tức bắt về phía Thiết Phiến Công Chúa, hư không ngưng ra một cái vuốt rồng vàng rực rỡ, lân giáp rõ ràng có thể thấy được, mang theo long uy mênh mông túm về phía Thiết Phiến Công Chúa, vuốt rồng còn chưa tới mà uy thế Đại La đã phong tỏa thời không.

Trường kiếm trong tay Thiết Phiến Công Chúa đột nhiên xuất ra khỏi vỏ, nàng quát lạnh: "Trảm!” Kiếm khí tung ra.

Một kiếm này vung ra thiên địa biến sắc, huyết khí trong suốt, một đạo vết máu chia cắt thiên địa, sát ý xông lên tận trời.