Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1037: Sao lại hạ độc hại Ngưu Đại ca




Trước Tây Thiên Môn của Thiên Đình, Bạch Cẩm ăn cái gì cũng không vừa miệng, đành nhìn xuống dưới.

Cô Lương nhỏ giọng: "Sư huynh, bây giờ Quỳ Ngưu ngốc như vậy sao, lại thua thảm như thế."

Bạch Cẩm gõ gõ mặt bàn nói: "Bây giờ vị Đại sư huynh kia của chúng ta hành sự càng ngày càng ác liệt, không từ bất cứ thủ đoạn nào."

Xa xa, cánh cửa Đại Lôi Âm Tử mở rộng, Như Lai Phật Tổ tọa trên đài sen, Phật luân sau đầu lập lòe, mặt nở nụ cười.

Vô số đại năng giả của Phật Giáo bên dưới đều nhìn về phía đám người Bạch Cẩm, treo lên nụ cười chiến thắng.

Âm thanh to lớn của Như Lai Phật Tổ vạng vọng giữa thiên địa: "Bạch Cẩm, Quỳ Ngưu thua rồi."

Bạch Cẩm ôm quyền, mỉm cười nói: "Chúc mừng Phật Giáo chiến thắng yêu ma trên Tích Lôi Sơn, đúng là đáng mừng, nên nổi danh tam giới! Ta nhất định sẽ tuyên truyền cho Phật Giáo nhiều hơn."

Như Lai phật tổ khẽ nhíu mày, thu liễm ý cười, bình tĩnh nói: "Ngã phật từ bi, trảm yêu trừ ma là chuyện nên làm, há vì dương danh? Không phiền Đế Quân." Đánh bại một tên Yêu Vương đã nổi danh tam giới, trở thành Phật Giáo vĩ đại nhất, rốt cuộc vì dương danh của Phật Giáo hay muốn kéo bài diện của Phật Giáo xuống? Bạch Cẩm thực sự âm hiểm, bất cẩn một chút cũng rơi vào bẫy hắn.

Bì Lư Phật đắc ý nói: "Tà bất thắng chính, đây là chính đạo đại hưng!"

Cô Lương hừ lạnh: "Dùng thủ đoạn hạ dược, âm mưu quỷ kế có gì đắc ý?"

Cụ Lưu Tôn Phật mở miệng nói: "Nhìn người là người tốt, nhìn chuyện là chuyện tốt, nhìn cảnh là cảnh đẹp, tất cả đều do lòng, tâm coi là ác mọi việc tất ác, tâm coi là thiện mọi việc tất thiện."

Vân Tiêu nhíu mày quát lớn: "Ngụy biện!"

"Đế Quân, âm mưu quỷ kế sẽ không tồn tại được lâu, những kẻ ẩn mình sau bóng tối cuối cùng rồi sẽ tan rã dưới ánh quang minh."

"Đế Quân, Thiên đạo đại thế giống như lũ chảy không thể ngược dòng."

"Đế Quân, thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong*."

*Thuận theo lẽ trời thì sống, trái với lẽ trời thì chết.

...

Từng tôn Phật Đà cười ha hả nhìn Bạch Cẩm, nói mấy câu thuyết lý.

Cô Lương tức giận nói: "Đáng chết, sư huynh, đưa hết Hòa Bình Cô của ta cho Linh Sơn đi!"

Thạch Cơ cũng nhíu mày, quay đầu nhìn sang Bạch Cẩm, những người còn lại của đại đội chấp pháp cũng hướng mắt về phía hắn.

Kim Bằng cũng nói: "Sư huynh, ta đi cứu Ngưu Ma Vương ra, coi như ván này chúng ta thua."

Biểu lộ ngưng đọng của Bạch Cẩm biến mất, cười ha hả nói: "Gấp cái gì? Đặc sắc chỉ vừa mới bắt đầu! Bây giờ bọn hắn đắc ý bao nhiêu, về sau sẽ chật vật bấy nhiêu."

"Sư huynh, ngươi còn có hậu chiêu gì sao?"

"Khụ khụ, không có, ta đâu thông Tính Toán chi đạo."

...

Bên trong Hỏa Vân Động của Hạ Giới, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh đang nằm ngủ trên giường đá, tiếng ngáy vang động trời.

"Tôn Ngộ Không."

"Tôn Ngộ Không."

Một âm thanh mơ hồ văng vẳng bên tai.

Tôn Ngộ Không nửa tỉnh nửa mơ, nguyên thần hiện ra hư không, đến một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, bên trên là trời xanh mây trắng, hạ lưu là sông núi cỏ cây, năm tòa thần điện hùng vĩ tọa lạc giữa thiên địa.

Tôn Ngộ Không cưỡi mây đạp gió trên trời cao, nhìn quanh năm tòa thần điện, thầm lẩm bẩm: "Thái Thanh Điện, Ngọc Thanh Điện, Thượng Thanh Điện, Oa Hoàng Điện, Bình Tâm Điện. Đây này là đâu? Sao lão Tôn ta lại tới đây?"

"Tôn Ngộ Không." Một giọng nói thật lớn vang vọng trong thiên địa.

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu la lớn: "Ai? Ai đang gọi lão Tôn?"

"Ngươi xuống đây!"

Trong lòng Tôn Ngộ Không lập tức xuất hiện một tia cảm ứng mờ mịt, lúc này theo cảm ứng hướng xuống mặt đất, nhanh chóng xuyên qua tầng mây.

Ở giữa năm tòa thần điện có một túp lều tranh, Bạch Cẩm đang nằm trên ghế thả câu ở đằng trước, mặt suối nước gợn sóng lăn tăn.

Tôn Ngộ Không bay xuống, kích động hô lớn: "Câu Trần Đại Đế!" Hắn đáp tới bên cạnh ghế nằm, gãi gãi tay, kích động không thôi.

Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Ngộ Không, năm trăm năm chép kinh, ngươi còn giận ta sao?"

"Khà khà, lúc bắt đầu thì có một chút. Nhưng chép nhiều kinh thư, ấm ức trong lòng đã sớm tan hết.

Lão Tôn biết Đế Quân người tốt với ta, trước đây lão Tôn ta chỉ là con khỉ hoang, sư phụ cũng chỉ dạy cho ta bản lĩnh, chứ không dạy ta đạo lý.

Năm trăm năm ở Liên Hoa Sơn chép kinh, lão Tôn ta đã hiểu được thị phi đúng sai. Trước đây ở Thiên Đình là lão Tôn ta không đúng, Dao Trì thịnh hội do Ngọc Hoàng Đại Đế tổ chức, mời người nào là chuyện của hắn. Hắn mời lão Tôn ta là tình cảm, không mời lão Tôn ta là bản phận.

Lão Tôn ta đại náo Dao Trì hủy đi thịnh hội, sau cùng còn chết cũng không hối cải, giống như lưu manh vô lại. Bây giờ nhớ tới thật muốn quay lại đánh bản thân một gậy."

Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Rất tốt, ngươi có thể hiểu được điều này là rất tốt, chứng tỏ ngươi đã trưởng thành."

Tôn Ngộ Không dương dương đắc ý nói: "Năm trăm năm chép kinh cũng đâu phải chép chơi."

"Nghe nói ngươi tới phương Tây, đến Khô Tùng Giản liền vứt bỏ Đường Tam Tạng?"

Tôn Ngộ Không ngượng ngùng nói: "Việc này đã kinh động tới Đế Quân rồi!

Thật ra cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là hài tử trong nhà quá nghịch ngợm, còn mạnh hơn lão Tôn ta lúc trước rất nhiều, chờ ta tìm được hắn sẽ phạt hắn chép kinh năm trăm năm."

"Đường Tam Tạng thất lạc, Phật Giáo tức giận, suất lĩnh đại quân tiến đánh Tích Lôi Sơn.

Ngưu Ma Vương cũng triệu tập bầy yêu ở Tây Ngưu Hạ Châu, tiến hành hai lần giao phong với Phật Giáo. Nhưng hai lần đều đại bại, La Hán Kim Cương vẫn lạc vô số.

Về sau Phật Giáo lệnh Ngọc Diện Hồ Ly âm thầm hạ độc, giết chết hơn mười vị Yêu Vương, đồ sát bầy yêu ở Tích Lôi Sơn. Cũng bởi vì thân trúng kịch độc mà Ngưu Ma Vương bị Phật Giáo bắt."

Tôn Ngộ Không kinh ngạc: "Cái gì? Ngưu đại ca bị bắt?"

Nói rồi vò đầu bứt tai sốt ruột: "Không phải Ngọc Diện Hồ Ly là tiểu thiếp của Ngưu đại ca sao? Sao lại hạ độc hại Ngưu Đại ca?"