Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1039: Ta không thích hoa




Kim Long Phật Trảo trong nháy mắt bị một kiếm bổ mạnh, Phật quang kim sắc, kiếm quang huyết sắc bắn tung tóe, che khuất ánh mặt trời.

Huyết sắc ảo ảnh chợt xuyên qua khu vực bạo liệt, sau đó xẹt qua bên cạnh Định Quang Hoan Hỉ Phật, nhanh như một đạo hồng quang.

Hồng quang cách ngàn dặm ngưng hiện ra Thiết Phiến phu nhân, rồi xoay người nhìn về phía Định Quang Hoan Hỉ Phật.

Định Quang Hoan Hỉ Phật cũng chậm rãi xoay người nhìn về phía Thiết Phiến Công Chúa, ngưng trọng nói: "Đại La Kim Tiên!”

Trên người hắn xuất hiện một đạo vết máu, phụt, kiếm khí kinh khủng lộ ra, dây theo một dòng máu.

"Hừ!” Định Quang Hoan Hỉ Phật kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó đưa tay che ngực mở ra cái lỗ lớn, kiếm động lộ ra một cỗ kiếm ý giết chóc quanh quẩn, ngăn cản sự chữa trị của thân thể Đại La.

Pháp Thắng Vương Phật cũng khiếp sợ kêu lên: "Sao ngươi có thể là Đại La Kim Tiên chứ?”

Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng vớ vẩn, hai Đại La Yêu Vương hùng chiếm một phương dưới chân Linh Sơn ở Hạ Châu, Phật Giáo chưa bao giờ coi trọng mấy kẻ này, cũng chưa từng biết chuyện đó, thật sự quá vớ vẩn.

Ngưu Ma Vương mở to hai mắt, cố gắng quay đầu khiếp sợ nhìn Thiết Phiến Công Chúa, đúng thế! Sao ngươi có thể là Đại La Kim Tiên chứ? Không phải ngươi nói ngươi chỉ là tiểu yêu vương Kim Tiên sao? Còn nói phụ mẫu đã chết, một thân một mình không nơi nương tựa, sao bây giờ đột nhiên biến thành Đại La Kim Tiên? Ngươi đã giấu ta bao nhiêu? Một tên Ngọc Diện, một kẻ Thiết Phiến, tất cả các ngươi đều lừa gạt ta.

Bàn tay Thiết Phiến Công Chúa xẹt qua thần kiếm huyết ngọc, lạnh lùng nói: "Nghe nói các ngươi đang đuổi giết hài tử của, hôm nay ta liền đòi lại mấy phần lãi cho hài tử, nếu đã tới vậy các ngươi cũng đừng hòng đi.”

Cơ thể nàng hóa thành một đạo huyết ảnh giết về phía bốn vị Đại La Kim Phật.

Định Quang Hoan Hỉ Phật lập tức giận dữ quát lên: "Huyết sát ngút trời, yêu vương thật tà ác, cùng nhau ra tay trấn áp nàng đi.”

Bốn tôn Đại La đồng thời ra tay, Phật quang ngưng tụ thành một tôn Phật Pháp Tướng, Thiết Phiến Công Chúa xông thẳng vào lao tới.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Huyết ảnh tung hoành ở giữa bốn vị Đại La, sát ý ngút trời, trong thiên địa xuất hiện từng đạo huyết sắc kiếm ngân, xé rách hư không khó có thể tản đi.

Trên Hỏa Diệm Sơn, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh ẩn nấp trong mây trắng.

Trư Bát Giới lau mồ hôi nóng trên trán, nói: "Hầu ca, đại tẩu quá hại quá nhỉ!”

Tôn Ngộ Không gãi tai gãi má ngẩng đầu nhìn lên cao, gật đầu nói: "Lợi hại, thật sự là lợi hại.”

Trên bầu trời sương hồng đầy trời, từng đạo kiếm quang xé rách hư không, Phật pháp vỡ vụn vạn vật.

Sa Ngộ Tịnh nói: "Đại sư huynh, bọn họ đều đã tới Cửu Trọng Thiên.”

"Đi!”

Ba người Tôn Ngộ Không bay về phía Thúy Vân Sơn.

Trên Thúy Vân sơn, tuy rằng Phật rời đi nhưng vẫn dấy lên từng trận kim vân, đông đảo La Hán Bồ Tát đứng thẳng, uy thế không giảm.

"Ngại quá nhường đường chút, người nhà, đều là người nhà mình.”

"Vất vả rồi, chư vị đồng đạo vất vả rồi.”

Ba huynh đệ Tôn Ngộ Không xuyên qua chúng La Hán, rơi xuống bên cạnh Ngọc Diện Bồ Tát, cả đường chào hỏi đông đảo chúng La Hán Bồ Tát, không hề gặp phải ngăn trở.

Tôn Ngộ Không cười hắc hắc nói: "Ngọc Diện Công Chúa, chúng ta cũng là người quen.”

Ngọc Diện rụt rè nở nụ cười một chút, nói: "Đại Thánh, ta là Ngọc Diện Bồ Tát.”

"Là Bồ Tát ư, thất kính, thất kính!”

Tôn Ngộ Không nhảy lên bên cạnh Ngưu Ma Vương, vây quanh hắn một vòng, cười ha hả kỳ quái nói: "Không phải trước đó con trâu nhà ngươi rất đắc ý sao? Hiện tại Phật ta giáng lâm, không phải ngươi đã trở thành tù nhân à?”

Ngưu Ma Vương tóc tai bù xù, ngẩng đầu lên nhổ một ngụm đờm, trong mắt hắn mang theo sát ý, buồn bực kêu lên: "Tôn Ngộ Không, chờ ta thoát thân, nhất định sẽ khiến ngươi không được dễ chịu.”

"Ối!” Tôn Ngộ Không nhảy ra một bước, cười quái dị nói: "Rơi vào trong tay Phật ta còn muốn thoát khốn, con trâu nhà ngươi đang nằm mơ à?”

"Hừ!" Ngưu Ma Vương hừ lạnh, ngẩng đầu nhìn Phật quang Xá Lợi Tử lấp lánh trên bầu trời, bên trong mỗi đạo Phật quang đều có một vị đại Phật Đà. Bốn vị Phật Đà đang đại chiến với Thiết Phiến Công Chúa.

Trong mắt Ngưu Ma Vương nổi lên lừa giận, Phật Giáo, ta và các ngươi chưa xong đâu, chờ ta thoát khỏi đây sẽ cho nổ Linh Sơn các ngươi.

Tôn Ngộ Không nhảy tới bên cạnh Ngọc Diện Bồ Tát hỏi: "Bồ Tát, bây giờ bắt được Ngưu Ma Vương rồi, sư phụ chúng ta ở đâu?"

Ngọc Diện Bồ Tát chỉ về phía Thúy Vân Sơn, mỉm cười nói: "Người đi lấy kinh bị giam trong núi này."

Tôn Ngộ Không chắp tay nói: "Xin Bồ Tát cứu sư phụ ta."

"Đại Thánh, ta phải cầm chân Ngưu Ma Vương, không rảnh phân thân. Phải nhờ các ngươi đi cứu Đường Tam Tạng rồi."

"Bồ Tát nói đúng, Sa sư đệ, ngươi đi cứu sư phụ đi."

"Được rồi!" Sa Ngộ Tịnh cầm Hàng Phục Yêu Bảo Trượng bay tới Ba Tiêu Động.

Tôn Ngộ Không nháy mắt với Trư Bát Giới, giao cho ngươi.

Trư Bát Giới ưỡn bụng, nghiêm mặt tiến lên, liên tục xoa tay cười khà khà nói: "Nữ Bồ Tát, ta gặp được người như thấy tín ngưỡng của ta."

Nói rồi hắn hất đầu, ngậm một đóa hoa tươi, khẽ nhếch miệng tiến tới gần Ngọc Diện Hồ Ly.

"Đây là đóa tiên hoa ta dày công chăm sóc, nay tặng nó cho Bồ Tát, mong người mãi xinh đẹp như đóa hoa này."

Ngọc Diện Bồ Tát lập tức lùi lại một bước, nhìn mặt của tên heo này đúng là quá chấn động, bèn cười lớn nói: "Đa tạ ý tốt của Thiên Bồng Nguyên Soái, chỉ là ta không thích hoa."

Trư Bát Giới tới gần Ngọc Diện Bồ Tát. Phì! Hắn nhổ hoa tươi ra, ưỡn mặt cười làm lành: "Đúng lúc ta cũng không thích hoa, đúng là duyên phận mà!

Thấy Bồ Tát ta cảm giác như thấy nửa kia của mình, muốn hát cho người nghe một bài."