Hôn Ước, Mê Đắm Em

Chương 7: Tình Tứ




Hai hôm sau, em trai của Lam Xảo Nhiên từ Anh trở về đón Tết và thăm nhà, thế nên hôm nay bà Lam đặc biệt nấu rất nhiều món ngon, còn bảo cô gọi Vu Duẫn đến chơi.

Dĩ nhiên, sao anh có thể từ chối, tan làm lập tức chuẩn bị đến ngay.

“ Sau này đến chơi được rồi, anh đừng mua gì hết! ”

Lam Xảo Nhiên vừa mở cổng cho Vu Duẫn đã lập tức cau có phàn nàn, nhưng đổi lại là nụ cười thu hút của anh, lên tiếng:

“ Ông và ba mẹ có ở nhà chứ? ”

“ Ba sang nhà bạn rồi, còn ông và mẹ thì đang ở bên trong. ”

Vào nhà và đặt những món quà mang tới lên bàn, Vu Duẫn nghiêm chỉnh ngồi xuống sofa, còn Lam Xảo Nhiên đã đi vào bếp pha cafe. Lúc này, chiếc iPad ở ghế vẫn còn phát sáng, anh nhìn xuống và xem qua nội dung lẫn hình ảnh được hiển thị trên màn hình.

Thì ra, Lam Xảo Nhiên cô đang kham khảo các địa điểm chụp ảnh cưới.

Năm phút sau, ông nội Lam cùng Lam Việt Văn từ trên cầu thang đi xuống phòng khách, cười nói vui vẻ. Thấy thế, Vu Duẫn lễ phép đứng dậy, cúi đầu chào hỏi:

“ Ông! ”

“ Vu Duẫn, cháu mới sang đấy à! Nào, tiểu Văn, đây là anh rể của cháu! ”

“ Chào anh! ”

Vu Duẫn khẽ gật đầu đáp lại, cùng thời điểm Lam Xảo Nhiên và bà Lam từ phòng bếp đi ra, sau đó cô đặt tách cafe xuống bàn trước vị trí của anh.

“ Cảm ơn! ”

Bỗng dưng, bà Lam bật cười, ngồi xuống ghế sofa, cất tiếng:

“ Thử xem con dùng được không? ”

Sắc mặt của Lam Xảo Nhiên tối hẳn, nhìn qua mẹ mình nghiêm giọng cất lời:



“ Mẹ, con tệ đến thế sao? ”

“ Vu Duẫn à, Xảo Nhiên nó chẳng biết làm gì cả, bác đang dạy nó nấu nướng với làm việc nhà từ từ, đến lúc kết hôn chắc cũng tạm tạm. ”

Quả thật, mấy hôm nay mới sáu giờ sáng bà Lam đã đánh thức cô dậy, dạy nấu bữa sáng và lau dọn nhà cửa cho quen dần, nhưng có vẻ như cô không phối hợp lắm.

Nghe vậy, Vu Duẫn đưa mắt nhìn sang Lam Xảo Nhiên cong môi khẽ cười, cô thở dài rồi nhún vai tỏ vẻ bình thường, chẳng mấy xấu hổ về việc đó.

“ Nhà con có người giúp việc với đầu bếp, nên cô ấy chỉ cần chuẩn bị tinh thần làm vợ con thôi, ngoài ra mọi thứ đều không cần thiết. ”

Thế nhưng, Lam Xảo Nhiên lại trở nên hơn thua với mẹ mình, nhanh chóng cầm lấy tách cafe cô pha cho Vu Duẫn, nâng lên đưa phía trước cho anh, hóng hách nhướn mày lên tiếng:

“ Anh thử đi, rồi cho nhận xét. ”

Vu Duẫn mỉm cười đưa tay nhận lấy, trước khi uống ngửi qua hương vị cafe, sau đó uống lấy nhưng khiêm tốn chỉ một ngụm nhỏ.

“ Sao? ”

Vu Duẫn chép miệng không vội trả lời, Lam Xảo Nhiên mất kiên nhẫn bực tức dùng tay đánh lên vai anh, gắt gỏng cất lời:

“ Thế nào? ”

“ Mùi vị hơi lạ lạ! ”

“ Này Xảo Nhiên, chưa gì con đã ăn hiếp Vu Duẫn, làm vợ là thế hả? ”

Lam Xảo Nhiên ngạo mạn bĩu môi, bình thản đưa tay cầm lấy chiếc Ipad tiếp tục kham khảo, nhàn nhạt trả lời:

“ Anh ấy nói không đúng sự thật, đáng bị đánh, như vậy vẫn còn quá nhẹ! ”

Lam Việt Văn nãy giờ quan sát Vu Duẫn, thấy khác xa với vẻ bề ngoài nghiêm khắc hay những hình ảnh lạnh lùng và những gì trên báo đã viết về anh, cảm nhận anh dễ gần và cách nói chuyện cũng khá thú vị.

Lúc này, Vu Duẫn nhìn sang em vợ đang ngồi đối diện, điềm đạm cất tiếng:

“ Cậu về được mấy hôm? ”



“ Chắc sang Tết và đến khi anh chị kết hôn lại về. ”

Sau đó, Lam Việt Văn lại lên tiếng:

“ Thấy anh hay đăng ảnh chơi golf, em cũng thích môn thể thao đó lắm nhưng không có thời gian. ”

Ngồi nói chuyện thêm một lát thì ông nội Lam bảo Lam Việt Văn đưa mình đến nhà thăm bạn, thấy thế bà Lam cũng giả vờ bận công việc bỏ qua bếp cho cả hai có không gian riêng tư.

“ Em định chụp ảnh cưới ở đâu? Váy cưới may xong là sẽ đi ngay cho kịp thời gian kết hôn! ”

Đời người con gái chỉ có một lần, dù có tự nguyện và mong muốn hay không thì Lam Xảo Nhiên cô cũng phải tận hưởng những điều này, bởi vì cô xứng đáng. Huống chi, Vu Duẫn có điều kiện kinh tế, đâu thể qua loa sơ sài hạ thấp giá trị bản thân của mình, cô phải đòi hỏi những quyền lợi chính đáng.

Thậm chí, hôm qua cô còn đặt nhà thiết kế may mười bộ váy cưới, phải làm theo yêu cầu và ý tưởng của cô, muốn thật lộng lẫy trong ngày mình kết hôn.

Thế là, Lam Xảo Nhiên bỏ chiếc iPad xuống sofa, lên tiếng hỏi lại:

“ Đi Pháp được không? ”

Vu Duẫn say đắm nhìn cô rồi cong môi cười khẽ, ánh mắt vô cùng tình tứ và ngọt ngào, sau đó trả lời:

“ Dĩ nhiên là được! ”

Reng...reng...reng...

Điện thoại trong túi áo vest Vu Duẫn reo lên, chưa xem là ai nhưng sắc mặt đã biến đổi trong vô cùng bực tức, cho rằng là Khưu Đông Bách hoặc Đinh Tẫn Dực gọi đến ‘ báo '.

Suốt ngày gọi anh, làm như anh thiếu nợ.

Thế nhưng, trên màn hình hiển thị cái tên được lưu khác, không phải hai người họ. Ngay lập tức, anh lịch sự đứng dậy ý định bước đi ra ngoài, lên tiếng:

“ Anh ra ngoài nghe điện thoại. ”