Hôn Ước, Mê Đắm Em

Chương 8: Em Nhất Định Sẽ Trở Về!




“ Alo, con nghe đây mẹ? ”

“ Con hay tin gì chưa? ”

Giọng điệu của bà Vu buồn thiu, dĩ nhiên người tinh ý như Vu Duẫn làm sao không nhận ra, lên tiếng:

“ Tin gì? Ở nhà có chuyện gì sao? ”

“ Không có, là ông của Di Linh vừa mất, mẹ thấy thương con bé quá! ”

Sắc mặt của Vu Duẫn tức khắc lần nữa biến đổi, nhất thời im lặng chẳng biết nói năng điều gì.

Phải, Tần Di Linh là bạn gái cũ của anh, là người con gái đầu tiên anh yêu, và cả hai đã có thời gian hơn một năm bên nhau.

Mẹ của Di Linh là bạn bè thân thiết với mẹ anh, nhưng ba mẹ đã mất lúc cô ấy 15 tuổi do tai nạn máy bay, và từ khi đó sống ông bà. Thế nhưng, vào năm 18 tuổi, bà nội của cô ấy qua đời, sau đó Di Linh cùng ông sang Canada định cư và đã nói lời chia tay với Vu Duẫn để tập trung cho việc học.

Giờ đây, Tần Di Linh đã 25 tuổi, là một vị luật sư nhưng cô ấy đã mồ côi...

Lúc này, bà Vu lại hỏi:

“ Con sắp xếp được công việc để sang Canada viếng không? Hay là để mẹ đi một mình? ”

“ Được, để con về nhà rồi nói chuyện sau. ”

“ Ừ... ”

Sau đó, Vu Duẫn chủ động cúp máy, đột nhiên ánh mắt nhìn vào bên trong phòng khách ngay vị trí Lam Xảo Nhiên đang ngồi tập trung vào màn hình iPad, cuối cùng buồn bã não nề nhanh chân quay lại.

Mặc dù đã chia tay, nhưng giữa cả hai vẫn xem nhau như anh em thân thiết, mỗi lần Vu Duẫn có dịp qua Canada hay Tần Di Linh về thành phố E đều gặp gỡ, ăn uống nói chuyện bình thường. Và hơn một năm về trước, khi vừa kết thúc hành trình học tập, cô ấy đề nghị quay lại nhưng anh từ chối bởi vì vốn dĩ trong lòng đã có Lam Xảo Nhiên.



Thế nên, giờ đây anh không thể không sang đó thăm viếng. Vô cùng tiếc thương cho sự ra đi của ông nội Tần và lo lắng cho tình hình Tần Di Linh hiện tại, nhưng may cô ấy vẫn còn có người bác cũng định cư bên đó.

“ Xảo Nhiên, anh có việc gấp, có lẽ không thể ở lại dùng bữa tối được rồi. ”

Lúc này, Lam Xảo Nhiên bỏ chiếc iPad xuống bàn, bất giác đúng dậy, lên tiếng:

“ Vâng, vậy anh đi xử lý công việc đi, em sẽ nói lại với mọi người. ”

“ Ừ, hai ngày sắp tới anh không có ở thành phố E. Ông của một người bạn anh định cư ở Canada vừa qua đời, nên anh phải sang đó viếng thăm. ”

...----------------...

Vu Duẫn và bà Vu có mặt tại tang lễ của ông nội Tần ở Canada, điều đó làm cho nỗi đau trong lòng của Tần Di Linh dịu êm đi phần nào, nhưng khi nghĩ đến anh sắp kết hôn cùng với người con gái khác là trái tim nhức nhối tăng lên.

Thế nhưng, sự thật thì người nói lời chia tay là Tần Di Linh cô, lựa chọn việc học thay vì tình yêu, hơn hết ông nội Tần không muốn cô liên quan đến người của gia tộc Vu Gia, khi Vu Phát và chị họ của cô từng có thời gian quen nhau, điều đáng nói là Vu Phát đã phản bội tình cảm, vốn dĩ bản tính lăng nhăng.

“ Cảm ơn anh đã sang, Duẫn! ”

“ Di Linh, cố gắng lên nhé em! ”

Tần Di Linh khẽ cười, nụ cười che giấu bên trong hàng ngàn nỗi đau và ánh mắt của cô ấy đã nói lên tất cả, thực sự rất cần một bờ vai vững chắc dựa dẫm.

Dĩ nhiên, Vu Duẫn nhận ra do cả hai đã có thời gian quen nhau, là một cô gái yếu đuối nhưng lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ và bất cần.

Quả thật, nhan sắc của Tần Di Linh vô cùng sắc sảo và xinh đẹp, theo kiểu ma mị cuốn hút, thành tích học tập cũng cực kỳ xuất sắc, là một cô gái tài sắc vẹn toàn.

Vốn dĩ bà Vu đã từng phản đối với ông Vu về hôn ước của Vu Duẫn và Lam Xảo Nhiên, trước đó bà vô cùng ủng hộ anh và Tần Di Linh quen nhau, căn bản muốn cô ấy làm con dâu. Khi cả hai chia tay, bà luôn âm thầm khuyên nhủ cô ấy, hơn một nay thì lén lút thuyết phục anh nối lại đoạn tình cảm.

Thế nhưng, ông Vu hiếu thảo và rất nghe lời, cộng thêm áp lực từ ông Vu Hoằng nên bà đành ngậm ngùi, đặc biệt anh bảo rằng hiện tại chỉ xem cô ấy như là em gái.



“ Anh Duẫn, anh sắp kết hôn sao? ”

Vu Duẫn ngạc nhiên, hỏi lại:

“ Sao em biết? ”

“ Em và Tịnh Thi thường hay nhắn tin qua lại, em có hỏi thăm về anh, cháu ấy bảo anh sắp kết hôn! ”

“ Thế à...ừ...! ”

“ Tại vì anh có hôn ước với cô gái đó nên anh không đồng ý quay lại với em, chứ trong lòng vẫn còn có em phải không, anh Duẫn? ”

Vu Duẫn nhất thời không trả lời, hai bàn tay lịch thiệp đút vào túi quần, đưa ánh nhìn về phía khác, sau đó từ tốn chậm rãi trả lời:

“ Anh nói, anh có người con gái khác trong lòng, không phải lấy lý do để từ chối em đâu, anh thực sự đã rung động với cô ấy. Hôn ước đã có gần 20 năm, nhưng anh vẫn theo đuổi em đấy, chứng tỏ anh không bị áp lực từ ai! ”

“ Anh giận sao? ”

Vu Duẫn khẽ cười và lắc đầu, lên tiếng:

“ Nếu anh giận thì chúng ta đã không thể làm bạn, và hôm nay càng không có mặt ở đây. ”

Và rồi, anh lại nói tiếp:

“ Hôn lễ của anh, nếu em không thể sắp xếp được công việc để về tham dự thì thôi, anh hiểu và thông cảm cho em, chắc chắn không trách. ”

“ Em nhất định sẽ trở về! ”