Hôn Trộm Hoa Hồng

Chương 12: Sờ tai




Trong khoảnh khắc đó, cổ họng như bị cái gì chặn lại, Tống Chiết Ý không phát ra được tiếng.

Cô muốn tiến lên, nhưng người phụ nữ kia còn nắm chặt cánh tay cô không buông, lực mạnh đến ngỡ ngàng, cô hoàn toàn không thoát ra được.

Nỗi sợ hãi cực lớn ập đến, làm phá vỡ rào cản.

“Lục Giác.”

Cô hét lên như điên, cổ họng chấn động đến phát đau.

Nghe thấy Tống Chiết Ý kêu to, Lục Giác nhìn thấy được khỉ gầy kia từ hình ảnh phản chiếu của tấm kính.

Lúc dao đâm tới, mạnh mẽ nghiêng người, thoát khỏi chỗ hiểm, nhưng cánh tay trái vẫn không thể may mắn thoát khỏi, bị rạch trúng.

Trên cánh tay bỗng thấy lành lạnh, Lục Giác cũng không nhìn nhiều, nhanh chóng nắm cổ tay khỉ gầy, dùng sức vặn lấy, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc.

Dao rời tay rơi xuống đất, tên gầy há miệng không một tiếng động.

Chậm rãi quỳ trên mặt đất.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, chỉ trong hai ba giây, Tống Chiết Ý đã lấy lại tinh thần, cả người xụi lơ, giống như đã chết.

Cô mạnh mẽ tách tay người phụ nữ kia ra, đi lên cầm lấy tay Lục Giác.

“Anh không sao chứ?”

Giọng nói cũng mang theo sự run rẩy.

Trong điện thoại còn có thể mơ hồ nghe được một người đàn ông đang lo lắng hỏi bằng tiếng Anh: “Tổng giám Lục, đã xảy ra chuyện gì, không sao chứ?”

“Không sao.”

Lục Giác cũng không biết là đang trả lời Tống Chiết Ý, hay là người trong điện thoại, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Lục Giác rút tay ra khỏi tay Tống Chiết Ý, hờ hững nói: “Áo bị rách thôi, không bị thương.”

Tống Chiết Ý đã nhìn thấy lưỡi dao rơi xuống đất có dính máu.

Hoàn toàn không nghe Lục Giác nói nhảm, còn bướng bỉnh muốn kéo tay anh ra, xem thử anh bị thương nặng đến mức nào.

Bỗng nhiên Lục Giác dùng một tay để nắm lấy hai cổ tay không an phận của cô, bất đắc dĩ nhìn cô.

“Tống Chiết Ý, trước mặt mọi người, mà cô muốn giở trò lưu manh sao?”

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của Lục Giác khi nói chuyện ập vào tai.

Tống Chiết Ý ngẩn ra, nhất thời giống như bị điểm huyệt.

Lúc này, trên đường truyền đến tiếng còi báo động.

Tống Chiết Ý thở ra một hơi, tỉnh táo lại, nhỏ giọng nói: “Anh… Buông tôi ra.”

Cảnh sát đang đến.

Tên gầy và người phụ nữ đều được đưa đi.

Lục Giác và Tống Chiết Ý đi theo cho lời khai, từ cục cảnh sát đi ra, đã gần mười giờ, ánh đèn mơ hồ nối liền thành một mảng, thành phố yên tĩnh hơn rất nhiều.

Tống Chiết Ý cúi đầu xuống, vẫn không nói gì.

Vừa nãy khi chờ cảnh sát, cô nhìn sang cánh tay Lục Giác, thấy cánh tay trái có một vệt máu thật dài, áo lông cừu cũng bị máu nhuộm đỏ.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy giật mình.

Cho lời khai xong xuôi, cảnh sát thúc giục Lục Giác nhanh chóng đến bệnh viện xử lý vết thương.

Lục Giác đồng ý nghe hay lắm nhưng thật ra không có bận tâm, lúc ở cục cảnh sát xử lý một chút, máu đã không còn chảy, chút vết thương này ở trong mắt anh hoàn toàn không nhằm nhò gì.

“Bây giờ đi bệnh viện.”

Không ngờ phong thủy luân chuyển, chưa được mấy ngày mà Tống Chiết Ý đã trả lại cho anh câu nói nguyên văn, biểu cảm còn cực kỳ nghiêm túc.

Lục Giác cười nói: “Không cần, vết thương nhỏ thôi.”

“Đã chảy máu rồi! Sao lại không cần?”

Tống Chiết Ý cất cao giọng nói.

Trong đại sảnh trống trải, có vẻ hơi đột ngột.

Cảnh sát trực ban cũng nhìn cô, nhưng Tống Chiết Ý lại không có nhận ra.

Lục Giác vốn còn nói giỡn trong lòng: “Ô! Thỏ con nổi giận rồi, thật ngạc nhiên”

Nhưng khi nhìn thấy vành mắt cô dần dần đỏ lên, nụ cười không chút để ý lại cứng đờ ở trên mặt.

Tống Chiết Ý có vẻ cũng ý thức được sự hớ hênh của mình, quay mặt, không nhìn Lục Giác.

Thỏ con tức giận thì dỗ dành bằng cà rốt, nhưng dỗ người... Lục Giác còn chưa có kinh nghiệm gì.

Không có kinh nghiệm thì theo bản năng.

Lục Giác đến gần Tống Chiết Ý, không khỏi dịu giọng lại: “Không cần đi bệnh viện, vết thương này cũng không sâu, nên đừng gây thêm phiền toái cho nhân viên y tế, hơn nữa trên xe tôi có hòm thuốc, vết thương này có thể xử lý.”

Bởi vì thường xuyên ở bên ngoài, dễ bị thương, nên hộp thuốc cấp cứu luôn là vật dụng thường xuyên.

Tống Chiết Ý không lên tiếng.

Lục Giác lại dỗ dành: “Cứ xem thử đã, nếu không được, chúng ta lại đến bệnh viện, cô thấy có được không?”

*

Lúc trước cảnh sát đến, trên đường đã hết tắt, Lục Giác tự mình lái xe đến cục cảnh sát làm biên bản, xe dừng ở bên ngoài.

Anh bước đi trên đôi chân dài, đi về phía chiếc xe việt dã kia, lúc mở cửa muốn đi lên, Tống Chiết Ý ngăn anh lại.

Đôi mắt ửng đỏ có phần nhạt đi, nhưng giọng nói vẫn rầu rĩ như cũ: “Đưa chìa khóa cho tôi, tôi lái cho.”

Lục Giác nhướng mày: “Cô biết sao?”

“Tôi biết.”

Cô đã sớm lấy được bằng lái xe, chỉ là so với lái xe, cô thích ngồi xe hơn, như vậy có thêm thời gian ở trên xe để làm việc khác.

Sau khi ngồi lên ghế phụ, Lục Giác lấy hòm thuốc ra trước.

Đúng như lời anh nói, có đầy đủ mọi thứ, còn có thể so sánh với một kho thuốc nhỏ di động.

Tống Chiết Ý cũng không đòi đêbs bệnh viện nữa.

Lục Giác bị thương ở cánh tay trái, tự mình làm không dễ, nên toàn bộ quá trình đều là Tống Chiết Ý giúp anh xử lý vết thương.

Anh hơi nghiêng người, trực tiếp cởi áσ khoác, cuộn tay áo len màu xám nhạt bên trong lên.

Tống Chiết Ý lập tức nhìn thấy chiếc đồng hồ cổ điển đã có chút tuổi tác trên tay Lục Giác.

Trước kia tiểu đội nhỏ của đại học London có thảo luận, hình như nói là tác phẩm của một đại sư nào đó, giá trị vốn không nhỏ, hơn mười năm trước đại sư qua đời, lại càng tăng giá lên trời.

Lục Giác rất yêu quý, chưa bao giờ cho phép người khác chạm vào.

Tống Chiết Ý cẩn thận tránh đi, sau đó tầm mắt mới rơi xuống vết thương cũ trên cánh tay.

Lần đầu tiên nhìn gần như vậy, ngay cả sau khi được may, vết thương để lại cũng nhìn thấy được rất rõ.

Lục Giác mang đến cảm giác biệt lập, bình thường không hề làm màu, trời sinh tính đã phóng túng không thể kiềm chế. Trông thì ở cùng ai cũng có thể hợp, cũng có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng có rất nhiều chi tiết thể hiện thân phận công tử.

Thấy cô ngẩn người nhìn vết thương cũ của mình, Lục Giác thuận miệng giải thích: “Đây là vết thương do trước kia leo núi không cẩn thận để lại.”

Tống Chiết Ý ừ một tiếng, ánh mắt dời đi, rơi xuống một vết thương mới mẻ khác.

Cô cúi đầu, rất cẩn thận dùng cồn giúp anh lau vết thương, lại phủ lên một lớp bột thuốc.

Sau đó dùng dây quấn lại một cách tỉ mỉ.

Động tác thành thạo, lại cẩn thận.

Tống Chiết Ý cúi đầu, tóc rũ xuống, nhiều lần đảo qua đảo lại trên cánh tay trần trụi, rất ngứa.

Tầm mắt Lục Giác dừng ở lỗ tai đỏ bừng của Tống Chiết Ý.

Tim cũng ngứa ngáy theo.

Đỏ như vậy, thoạt nhìn cũng không khác tai thỏ là mấy.

Ma xui quỷ khiến làm sao mà Lục Giác lại đưa tay sờ sờ lỗ tai Tống Chiết Ý.

Đột nhiên đựng vào khiến Tống Chiết Ý sửng sốt, động tác tiếp theo cũng rối theo.

Không khống chế được, băng vải siết chặt miệng vết thương, Lục Giác khẽ rít lên.

Tống Chiết Ý kịp thời phản ứng, vội buông lỏng tay, chỗ nhỏ trên tai bị Lục Giác đựng vào đã nóng như lửa đốt.

Nhưng cô không bận tâm, vội vàng nhỏ giọng xin lỗi vì đã làm đau Lục Giác.

Lục Giác luôn biết thành thạo cách đối xử với con gái, giờ phút này, cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, dời tầm mắt khỏi người Tống Chiết Ý, nhìn phố dài yên tĩnh, không khỏi bắt đầu nghĩ lại chính mình.

Trước kia có rất nhiều cô gái lấy lòng mình, có phải trong lúc vô tình anh đã làm chuyện gì đó không ổn hoặc mập mờ hay không.

Ví dụ như vừa rồi.

Sờ vào đầu hay là tai.

Thế nhưng anh rất nhanh đã phủ định suy nghĩ hoang đường này.

Không đời nào!

Cho dù là đối với Ashley, anh cũng chưa từng có hành động thân mật như vậy.

Trong xe yên tĩnh, sau khi Lục Giác mở cửa sổ xe được khép kín, cảm thấy hô hấp thông suốt hơn nhiều, rồi mới liếc mắt nhìn sang gương mặt trắng nõn của Tống Chiết Ý như có điều suy nghĩ.

Xem ra anh không có sức đề kháng đối với động vật nhỏ lông xù như thỏ trắng này cho lắm.

Dù là thỏ thật hay thỏ giả.

Tống Chiết Ý kiềm chế nhịp tim đã lên 180, sau khi xử lý xong vết thương của Lục Giác, liền nhanh chóng kéo dài khoảng cách.

Lục Giác đã khôi phục như bình thường, ngẩng đầu nhìn băng vải quấn trên cánh tay mình, cười nói: “Cũng rất chuyên nghiệp, đã học qua à?”

“Ừ.”

Tống Chiết Ý xuống xe một cách thành thục, khởi động xe.

Trong tiếng xe nổ vang, giọng nói của Lục Giác vẫn rõ ràng như cũ: “Cô là hộ lý chuyên nghiệp sao?”

“Không phải, trước đây có học một số cách làm của hộ lý.” Tống Chiết Ý nhìn thẳng phía trước, nhanh chóng nói: “Tôi đã lâu không lái xe, sợ phân tâm, tốt hơn là chúng ta... không nên nói chuyện.”

“……”

Lục Giác: “Lần cuối cùng cô lái xe là khi nào?”

Thật ra tuần trước cô còn đựng xe, nhưng Tống Chiết Ý lại cố ý: “Không nhớ rõ.”

Lục Giác: “...”

Lúc đó Lục Giác muốn nói, vết thương này của tôi không ảnh hưởng đến lái xe, vẫn để tôi lái thì hơn.

Nhưng tầm mắt dừng ở Tống Chiết Ý đang khẽ cắn môi, bèn quay đầu đi với vẻ buồn bực. Nghĩ đến hành động tùy tiện vừa rồi của mình, chắc là đã khiến người ta mất hứng, tốt hơn hết vẫn nên im miệng, yên lặng buộc chặt dây an toàn.

Đêm đã rất khuya, xe cộ trên đường ít đi rất nhiều, Lục Giác quan sát Tống Chiết Ý một lúc, phát hiện cô rất chuyên chú, xe cũng lái rất vững vàng, nên cũng yên tâm.

Lục Giác cúi đầu kiểm tra di động.

Vừa mới ở cục cảnh sát, điện thoại di động cũng không ngừng reo.

Chu Văn Nguyên gửi rất nhiều tin nhắn.

Anh cũng không xem, chỉ trả lời câu cuối cùng.

Chu Văn Nguyên: [Anh Giác, có hài lòng với lời xin lỗi của em khôn?]

Lục Giác: [Lời xin lỗi của cậu chính là mời tôi đến quán lẩu ăn sao?]

Chu Văn Nguyên lập tức trả lời: [Thế nào, quán lẩu đó không hợp khẩu vị của anh Giác à? Đây là quán em lựa chọn kỹ càng, có đánh giá tốt nhất ở trên XX đấy]

Chu Văn Nguyên: [Anh Giác không hài lòng thì em đi đánh giá 1 sao]

Lục Giác: [Đừng rảnh rỗi sinh nông nổi]

Chu Văn Nguyên: [He he, lòng dạ của anh Giác đúng là giống hệt Bồ Tát]

Lục Giác không muốn để ý đến anh ta, mở hợp đồng mới mà trợ lý gửi tới, sau khi xem kỹ và thấy đã hài lòng, mới trả lời OK.

Tin nhắn của Chu Văn Nguyên lại hiện ra: [Anh Giác, em còn có một chuyện muốn nói với anh]

Ngay sau đó, lập tức gửi tin nhắn thoại đến.

Lục Giác mở ra.

“Hôm nay em gặp Ashley, cô ấy còn hỏi về anh đấy...”

Lục Giác còn chưa nghe xong, bỗng nhiên xe thắng gấp một cái, ngón tay anh không cẩn thận ấn trúng, giọng nói ngưng lại.

Lục Giác nhìn chiếc xe phía trước, suýt nữa đầu xe chạm vào đuôi xe phía trước.

Là do xe phía trước đột nhiên phanh gấp.

Tống Chiết Ý may mắn đạp thắng xe kịp lúc, mới không tông vào đuôi xe.

Nhưng cô vẫn bị hù dọa không nhẹ, hai mắt trợn tròn, cả người căng thẳng, lo lắng nhìn sang cánh tay của Lục Giác: “Anh không sao chứ?

Lòng ngực Lục Giác bị dây an toàn siết có hơi đau, nở nụ cười trấn an: “Yên tâm, tôi không phải búp bê sứ đâu.”

Xe phía trước khởi động lại, Tống Chiết Ý lái càng cẩn thận, đến biệt thự nhà họ Lục thì đã khuya.

Lục Giác xuống xe, liếc nhìn biệt thự nhà mình, đèn đuốc sáng trưng hiếm thấy so với mấy ngày nay.

Tống Chiết Ý đứng bên cạnh xe, tầm mắt dừng trên cánh tay anh, dặn dò: “Mấy ngày này anh không được đựng nước đâu.”

“Được.”

Ánh trăng rất đẹp, rơi vào giữa rừng núi.

Tống Chiết Ý nhìn mặt Lục Giác, lại không biết nói cái gì.

Cô gật đầu, xoay người muốn đi: “Vậy tôi về trước đây.”

Lục Giác đột nhiên giữ cánh tay cô lại.

Cảm nhận được cơ thể căng thẳng của Tống Chiết Ý, lập tức buông tay ra.

Nhìn Tống Chiết Ý một hồi, anh bất đắc dĩ nói: “Sao cô lại ngốc vậy?”

“……”

“Nơi này đã ở ngoài nội thành, không bắt được xe, cô định đi bộ về sao?” Lục Giác như cười như không nhìn cô, dưới ánh trăng thoạt nhìn rất dịu dàng: “Tôi bảo tài xế đưa cô về.”

Sau khi xe chạy ra ngoài, Tống Chiết Ý mới kịp phản ứng, tựa vào cửa sổ xe, ngoái nhìn.

Đúng lúc Lục Giác xoay người, nhàn nhã lững thững đi về phía biệt thự lớn kia.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên dáng người thon dài của anh, như là bản thân anh đang phát sáng.

Cô ngoái đầu nhìn lại, nhìn con gấu bông màu đỏ dễ thương ngốc nghếch trong tay.

Đây là Lục Giác vừa mới đưa cho cô, nói trông cô có vẻ thích, nên đưa cho cô.

Cô chỉ nhìn thoáng qua, Lục Giác đã phát hiện.

Tống Chiết Ý nhẹ nhàng nhéo mặt gấu bông, thấp giọng nói ra câu nói giấu ở trong lòng rất lâu: “Anh đừng đến gần tôi có được không.”

Con gấu bông có một khuôn mặt tươi cười.

Giống như đang nói…

Không thể.