Kết thúc một ngày binh hoang mã loạn, sau khi về đến nhà đã là đêm khuya, một ngọn đèn bàn còn sáng, Cung Uẩn ngồi trên sô pha đắp mặt nạ dưỡng da.
Tống Chiết Ý đi qua ôm eo bà: “Mẹ, sao còn chưa ngủ.”
“Chờ con đấy.”
“Lần sau đừng đợi nữa.”
“Được.”
Tống Chiết Ý lớn lên rất giống Cung Uẩn, nhất là cặp mắt hạnh trong veo như nước kia, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Bố của Tống Chiết Ý đã bệnh qua đời lúc cô hơn mười tuổi, sau đó Cung Uẩn vẫn không tái hôn, tự mình nuôi lớn Tống Chiết Ý, còn biến công ty hôn lễ thành chuỗi cửa hàng có chút danh tiếng ở Bắc thành.
Là người phụ nữ mạnh mẽ tiêu chuẩn.
Người phụ nữ có sức mạnh vô địch này, cũng chỉ có ở trước mặt con gái mới lộ ra vẻ dịu dàng.
Cung Uẩn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tống Chiết Ý, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, thỏ con.”
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Cung Uẩn liếc mắt một cái đã nhìn ra được vẻ uể oải của Tống Chiết Ý.
Tống Chiết Ý nhẹ nhàng khịt mũi, mọi tâm tư nhỏ nhen, chỉ có ở trước mặt Cung Uẩn mới dám hoàn toàn bại lộ.
Cô thì thầm: “Mẹ ơi, con lại gặp anh ấy rồi.”
Cung Uẩn giật mình: “Ý con là chàng trai lau đồ giúp con sao?”
Giọng nói của Tống Chiết Ý có chút rầu rĩ: “Ừ, là anh.”
Đêm đã khuya, ánh trăng cũng trốn vào tầng mây để ngủ bù.
Tống Chiết Ý nằm ở trên giường nhưng hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
Con gấu bông hình ngọn lửa được trân trọng đặt ở đầu giường, cô cẩn thận mở vòng bạn bè của Lục Giác, lướt một lượt vòng bạn bè của anh.
Thật ra chẳng có gì để xem cả.
Tuy rằng vòng bạn bè của Lục Giác không có giới hạn, nhưng một năm nay anh cũng không đăng được mấy tin, hơn nữa liếc mắt một cái chỉ thấy toàn ảnh phong cảnh du lịch ngoài trời, không có lấy một câu cap dư từa.
Cho đến khi lướt đến bài đăng bốn năm trước, cô nhìn thấy một tin.
[Có lẽ trên đầu tôi có Phật quang phổ chiếu.]
Phía dưới còn có bình luận của Hứa Chân.
[Làm sao, em muốn thăng thiên à?]
Lục Giác trả lời: [Yên tâm, còn sống, chỉ là làm người tốt chuyện tốt]
Một câu nói không đầu không đuôi, không có sau đó.
Nhưng ngày đó, Tống Chiết Ý nhớ rất rõ ràng.
Ngày 14 tháng 1.
Ngày hôm ấy, đã khắc rất sâu vào trí nhớ của cô.
Một ngày bình thường, mang theo mùa đông hiu quạnh.
Nhưng đối với Tống Chiết Ý lại không bình thường.
Mặc dù Tống Chiết Ý bị cuồng giọng nói, nhưng còn chưa tới mức chỉ nghe giọng, đã liền mê muội người đó.
Không lâu sau lễ Halloween đó, cô đã biết Lục Giác là ai.
Anh quá nổi tiếng.
Cả London không ai không biết anh.
Khi đó bởi vì biết anh được yêu thích, ngược lại tâm tư của cô đối với anh bị phai nhạt vài phần, cô luôn luôn rất tỉnh táo, cũng không thích tranh giành với người khác.
Từ nhỏ tính cách của cô đã nhẹ nhàng như vậy.
Lúc còn nhỏ, mỗi ngày ở nhà trẻ đều sẽ phát đồ ăn vặt cho các bạn nhỏ, loại bánh quy gấu nhỏ vị dâu được yêu thích nhất, nhưng số lượng lại không đồng đều, mỗi lần đều có các bạn nhỏ vì thế mà tranh cãi.
Cho nên đến tận bây giờ cô chỉ chọn loại bánh quy hình trái tim không ai thích.
Ngày lễ tốt nghiệp ở trường mẫu giáo, giáo viên phát cho mỗi em một hộp bánh quy nhỏ có buộc nơ bướm để chúc mừng các em. Các bạn nhỏ khác đều có một hộp bánh bích quy gấu nhỏ, còn cô vẫn nhận được bánh bích quy hình trái tim.
Bởi vì cô giáo cho rằng cô thích bánh quy hình trái tim.
Đối với Tống Chiết Ý mà nói, Lục Giác chính là hộp bánh bích quy gấu nhỏ khiến người ta đổ xô vào.
Cho dù thỉnh thoảng ở trường học nhìn thấy anh, cô cũng theo thói quen tránh đi, tránh xuất hiện cùng với anh.
Cho đến một ngày ở quán cà phê cô thường đến, đã gặp Lục Giác.
Anh ngồi ở bàn bên cạnh với những người trong đoàn xe của mình, lên kế hoạch cho chuyến đi tiếp theo của mình.
Trong lúc đó, Tống Chiết Ý nhìn thấy vô số nữ sinh, đi lên muốn đến gần Lục Giác xin điện thoại, đều bị anh từ chối. Lúc anh từ chối người khác, cũng vẫn mỉm cười, ánh mắt hoa đào lại giống như cất giấu vô số thâm tình.
Khi đó, Tống Chiết Ý đã biết, người trông thì dịu dàng đa tình này, thật ra lại là người vô tình nhất. Cũng may mắn chính mình ngay từ đầu đã lựa chọn tránh xa.
Ngày đó, bàn bên cạnh tranh luận rất kịch liệt, Lục Giác khoanh tay trước ngực tựa lưng vào ghế, trên tai đeo tai nghe màu trắng, gần như không lên tiếng, nhưng bạn bè anh có hơi lớn tiếng thì anh sẽ lên tiếng bảo bọn họ nhỏ giọng lại.
Dù là như vậy, giọng nói ồn ào vẫn vang vọng ở bên tai, ký tự ở trên máy tính bảng giống như đang bay lượn, lọt vào mắt trông giống như thiên thư.
Sau khi bắt đầu mùa đông, Tống Chiết Ý có chút không chịu nổi thời tiết âm u lạnh lẽo của London, cứ bị cảm liên tục. Tối hôm qua lại bị Erickson kéo đi ăn một bữa tiệc lớn kiểu Pháp, lúc trở về bị gió lạnh thổi, bệnh lại càng nặng thêm.
Cô không thèm ăn gì, cả ngày không ăn cơm, chỉ gọi một ly sữa yến mạch ở quán cà phê.
Khi đứng dậy bưng thức ăn lên bàn trước, một bóng người nhanh chóng đi tới, Tống Chiết Ý thoáng nhìn sang muốn tránh đi, vô ý làm đổ sữa yến mạch trong tay.
Chất lỏng sền sệt đổ hết lên váy dài có hoa văn nhỏ bằng nhung của cô.
Một phần nhỏ rơi xuống hành lang.
“Ui, mẹ kiếp, bẩn quá.”
Chàng trai đi ngang qua nhảy lên, nhìn cô với vẻ ghét bỏ.
Tống Chiết Ý choáng váng, đầu cũng không ngẩng lên nổi.
Trên đôi giày màu nâu nhạt của chàng trai thật sự không có bị bẩn, cô vẫn nhỏ giọng xin lỗi.
Trong khoảnh khắc đó, không biết có phải bệnh nhân đều yếu ớt hơn bình thường hay không, vẫn nhận ra trong tiếng ồn ào kia, có một ánh mắt cũng ghét bỏ rơi ở trên người cô. Cô không dám ngẩng đầu, vành mắt đỏ một mảnh.
Chàng trai còn đang la hét: “Xin lỗi thì giày của tôi có thể sạch sao, đây là giày mới tôi mua, phiên bản giới hạn rất đắt đấy!”
Tống Chiết Ý há miệng, muốn nói tôi sẽ bồi thường cho anh đôi khác. Bỗng một đôi giày thể thao trắng không nhiễm một hạt bụi đi tới, rơi vào tầm mắt của cô.
Cô nhìn thấy dưới ống quần người đàn ông kia xắn lên, lộ ra một mắt cá chân gầy gò mạnh mẽ.
“Gào cái gì, không thấy bên kia treo bảng hiệu yên tĩnh không được ồn ào sao?”
Giọng người đàn ông lười biếng, không có độ ấm: “Hơn nữa, ầm ĩ thì giày có thể sạch sao?”
Cho dù không nhìn thấy bóng dáng nhưng nghe giọng nói, Tống Chiết Ý đã nhận ra người mang giày trắng là Lục Giác.
Chàng trai không lên tiếng.
Lục Giác lại thản nhiên nói: “Giày đúng không, tôi mua cho cậu, muốn bao nhiêu cho cậu bấy nhiêu, đừng làm khó con gái người ta nữa.”
“... Không, không cần, rửa lại là được rồi.”
Giọng chàng trai càng ngày càng thấp, không còn kiêu ngạo nữa.
Lục Giác không để ý đến anh ta nữa.
Anh tựa như không nhìn thấy vết bẩn trên mặt đất, lại đến gần Tống Chiết Ý một chút, duỗi tay ra, rút ra mấy tờ giấy từ hộp khăn giấy trên bàn ở bên cạnh cô.
Bên tai toàn là tiếng xôn xao ồn ào.
Tống Chiết Ý còn chưa kịp phản ứng, Lục Giác đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng khăn giấy xử lý mớ hỗn độn trên làn váy cô.
Xung quanh dường như trở nên yên tĩnh.
Tiếng hít thở liên tiếp, rõ ràng lọt vào tai.
Lục Giác giúp Tống Chiết Ý lau sạch váy, cô vẫn duy trì tư thế cúi đầu bất động, như là bị nặn thành tượng bùn, không thể lên tiếng để nói một câu cảm ơn với anh.
Sau đó, Tống Chiết Ý thường xuyên hồi tưởng lại ngày đó.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi, lò sưởi trong quán cà phê cháy rất mạnh, mà cô chật vật như vậy, chật vật đến mức ngay cả chính mình cũng ghét bỏ.
Lục Giác lại ngồi xổm trước mặt cô, dịu dàng lau đi vết bẩn cho cô, sau đó thân thiết ngước mắt hỏi cô, cô không sao chứ.
“Không sao chứ?”
Có sao.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim tan vỡ.
Từ đó về sau, hai chữ Lục Giác liền mạnh mẽ khảm vào trong máu thịt.
Cho nên...
Rõ ràng nhắc nhở mình phải tránh xa, rõ ràng biết anh rất nguy hiểm, cô vẫn ở trong sự dịu dàng của anh hết lần này đến lần khác, không chút tiền đồ mà hoàn toàn rơi vào tay giặc.
*
Tháng ba tới, nhiệt độ đột nhiên tăng lên rất nhiều, cây cổ thụ hói đầu bên đường đã nhú mầm mới, các cô gái cởi bỏ lớp áo mùa đông cồng kềnh, thay trang phục mùa xuân xinh đẹp.
Tuy rằng đã kết bạn nhưng sau ngày đó, Tống Chiết Ý không liên lạc với Lục Giác nữa.
Cô suy nghĩ rất nhiều lần là có nên hỏi vết thương của Lục Giác như thế nào rồi, nhưng bởi vì không biết nói sao nên là thôi luôn.
Cô sợ mình quá mức ân cần, bị Lục Giác nhìn thấu.
Cung Uẩn từng nói, ánh mắt và tâm tư khi thích một người, không thể giấu được.
Lục Giác không thúc giục tiến độ đồ sứ, Tống Chiết Ý lại đến Nhà Ngói mấy lần, tận mắt nhìn bình sứ kia. Dưới tay của ông ngoại nhà mình, từ bình ngói bùn, điêu khắc từng chút từng chút thành tác phẩm nghệ thuật.
Có một ngày rảnh rỗi không có chuyện gì, cô phát hiện một cuốn sổ mỏng ở trong phòng sách của ông cụ Cung. Mở ra xem, tất cả đều là các loại đồ sứ vẽ tay, mỗi loại đồ sứ đều có những tấm chính diện, mặt trái và các góc độ, tỉ mỉ miêu tả lại.
Lúc ấy Tống Chiết Ý đột nhiên nhớ tới bức vẽ tay Lục Giác gửi cho cô.
Chỉ có thể nói cách vẽ và thói quen đều xuất phát từ cùng một người.
Tống Chiết Ý đi hỏi mới biết là ban đầu, trước khi ông ngoại làm ra bất kỳ đồ sứ nào, cũng sẽ vẽ hình dạng đồ sứ mà mình tưởng tượng. Sau đó lúc ra lò, lại chụp đồ sứ để giữ lại.
Về sau lớn tuổi, hoa mắt, thị lực không tốt nên mới bỏ qua bước vẽ tay.
Trước đây Tống Chiết Ý đã nghe Cung Uẩn nói ông ngoại vẽ rất đẹp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy những bức vẽ đồ sứ đã có tuổi đời này.
Trước đây, cô chỉ nhìn thấy những bức ảnh.
Tống Chiết Ý hít sâu một hơi, lại từ trên giá sách lấy ra một quyển album ảnh thật dày.
Trong album có ảnh chụp mỗi đồ sứ khi ra lò.
Quyển album này cô lại thường xuyên lật xem. Sau này lúc cô hơn mười tuổi, có đồ sứ ra lò, cô cũng sẽ tự mình chụp ảnh lại.
Có thể nói việc Tống Chiết Ý trở thành nhiếp ảnh gia, ít nhiều là chịu ảnh hưởng của ông ngoại cô.
Quả nhiên cô đã dừng lại ở một trang.
Trong ảnh, chiếc bình sứ hai quai mà bé Lục Giác ôm, hiện ra hoàn chỉnh rõ ràng trước mắt, dưới ánh đèn hiện rõ vẻ đẹp không gì sánh kịp.
“Ngây người cái gì đó?”
Đột nhiên hỏi, làm Tống Chiết Ý như bị ấn nút, đột nhiên ngồi thẳng người.
Đảo mắt nhìn cuốn sổ cũ trong tay, từ trên kính lão lộ ra ánh mắt ông cụ Cung nhìn cô.
“Ông ngoại, bình sứ trước kia của Lục Giác cũng là ông ngoại làm, ông còn nhớ không?”
“Đương nhiên nhớ.” Ông cụ Cung tháo kính lão xuống hơi đắc ý: “ Ngoại trừ ông, ai có thể làm được cái bình sứ phức tạp như vậy, còn vẽ hoa văn tinh tế như vậy nữa.”
“……”
Tâm tư Tống Chiết Ý hoàn toàn không chú ý đến tay nghề của ông cụ: “Vậy trước kia ông ngoại và ông nội Lục Giác cũng quen biết sao?”
Nghe vậy, ông cụ Cung đóng mạnh cuốn sổ lại, hừ nhẹ: “Người ngưỡng mộ đến tìm ông rất nhiều, sao có thể quen biết hết được.”
Ông rất khí phách phun ra ba chữ: “Không quen biết!”
Buổi tối cùng ông cụ Cung ăn cơm, lúc ngồi tàu điện ngầm về nhà, Tống Chiết Ý theo thói quen mở vòng bạn bè của Lục Giác ra.
Vẫn không có cái gì như cũ.
Tống Chiết Ý tựa vào chỗ ngồi, khẽ ngẩng đầu, thở dài, suy nghĩ dần dần bay xa.
Lần đó ở quán cà phê, sau khi Lục Giác giúp cô giải vây.
Tống Chiết Ý vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói tiếng cảm ơn Lục Giác, thuận tiện đem tai nghe ngày đó anh không cẩn thận làm rơi trả lại cho anh.
Ngày đó, sau khi Lục Giác rời khỏi quán cà phê, cô phát hiện tai nghe bluetooth ở dưới chân, cách đây không lâu, còn đeo trên cổ Lục Giác.
Sau đó, Tống Chiết Ý thử qua học viện thương mại tìm Lục Giác, lại bị Lư Lỵ Lỵ xem là tên cuồng theo dõi, bóc phốt trên diễn đàn rất lâu...
Cửa tàu điện ngầm mở rồi đóng, mọi người đến rồi đi.
Một nữ sinh trung học mặc đồng phục học sinh ngồi bên cạnh Tống Chiết Ý, đột nhiên chạm vào cánh tay cô.
Cô bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt mê mang.
Giờ cao điểm tan tầm, trên tàu điện ngầm rất nhiều người. Lúc ấy bên tai lại là một mảng yên tĩnh.
“Có chuyện gì vậy?” Tống Chiết Ý khó hiểu nhìn nữ sinh.
Cô bé chỉ chỉ túi xách của Tống Chiết Ý: “Điện thoại của chị đang reo, chị không nghe thấy sao?”
Khoảnh khắc đó, tất cả những âm thanh biến mất dường như đã trở lại.
Tiếng hít thở, tiếng ho khan, tai nghe Bluetooth đeo trên tai nữ sinh bên cạnh, mơ hồ truyền ra những tiếng động.
Cùng với tiếng điện thoại di động không ngừng vang lên.
Tống Chiết Ý vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, trên màn hình là một dãy số xa lạ chưa từng lưu.
Hơn nữa liên tiếp gọi đến rất nhiều lần.
Tống Chiết Ý bắt máy, bên kia không nói chuyện, có thể nghe được bối cảnh rất ồn ào.
Cô đổi di động sang bên tai khác, nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi là ai vậy?”